• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Tróc yêu ký (1 Viewer)

  • Chương 7 END

Ngoại truyện: Góc nhìn của Thuận Quý Phi - Trình An Nguyệt.

Ta là Trình An Nguyệt.

Đến khi c/h/ế/t, ta vẫn cảm thấy cuộc đời này của mình như sóng lớn ào ạt.

Dù sao ta là người bình thường duy nhất trong thiên hạ g/i/ế/t c/h/ế/t đại yêu.

Nếu như để cha ta biết tư thế oai hùng của ta, có lẽ ông sẽ cười đến run rẩy cả quan tài.

Thật ra, ta là người duy nhất biết được thân phận của tham yêu.

Trong rừng cây huyền hoa, ta đã sớm nhận ra Lý Sóc c/h/ế/t trong biển m/á/u.

Nhưng thánh chỉ đã ban, ta không khuyên được tiểu Huệ nhi.

Vì thế ta nghĩ, trong thâm cung gian nan nguy hiểm, vẫn chưa biết Lý Sóc là người hay quỷ, ta không thể để tiểu Huệ nhi một mình đi chuyến này.

Ta phải ở cạnh nàng.

Sau khi vào cung, tính tình của Lý Sóc thay đổi như trong dự đoán của ta.

Hắn ghét bỏ tính tình nhạt nhẽo vô vị của tiểu Huệ nhi, dần dần làm ngơ với nàng.

Ta tức giận chửi ầm lên, mắng hắn không có mắt nhìn có phúc mà không biết hưởng.

Lại không ngờ người xui xẻo lại là mình, vậy mà bị hắn nhìn trúng.

Mỗi ngày, ta đều ghê tởm đến muốn ói.

Ta không chỉ một lần muốn g/i/ế/t hắn.

Nhưng ta kinh ngạc phát hiện, hắn giống như là tường đồng vách sắt, chủy thủ tầm thường đâm trên người hắn chẳng có tác dụng gì.

Ta nghĩ đến Lý Sóc c/h/ế/t trong rừng cây huyền hoa, lại nhìn đến Lý Sóc đang ngủ say bên người, tức khắc da gà nổi lên toàn bộ cánh tay.

Vì bảo vệ mình, ta chịu đựng sự ghê tởm, kiên nhẫn dỗ dành hắn, chờ đợi cơ hội để g/i/ế/t hắn.

Nhưng không nghĩ đến, ta còn chưa g/i/ế/t hắn thì tiểu Huệ nhi đã c/h/ế/t rồi.

Ta hận chính mình, cũng hận tiểu Huệ nhi, hận chính mình có làm cái gì cũng không nên chuyện, hận nàng sao lại đối xử thật lòng như vậy, hận nàng sao lại ra đi sớm như vậy, hận nàng sao lại không ở cạnh ta nữa.

Trước khi tiểu Huệ nhi c/h/ế/t, nàng đưa một cung nữ đến giao phó cho ta:

“Nàng ấy tên là Tương Hoà, là một người rất tốt, nếu ngươi phát hiện nàng khác thường, xin ngươi hãy đối xử với nàng ấy như người bình thường."

Trình An Nguyệt ta thông minh biết bao, lập tức có thể hiểu ra ngụ ý của nàng.

Tương Hoà này là yêu.

Thôi vậy, nếu đã vào cung của Trình An Nguyệt, Trình An Nguyệt ta đương nhiên sẽ che chở nàng.

Vì thế, ta phát giận với tên Hoàng Đế khốn kiếp kia vì nàng.

Nàng rất lợi hại, vừa ra tay đã lấy mạng của yêu quái kia, còn không quên đưa đầu cho ta c/h/é/m, giúp ta báo thù rửa hận.

Nhưng sau khi xong việc, nàng mắng ta không muốn sống nữa.

Ta cười hì hì, vô tâm nói:

“Ta đang đợi Tưởng Hoà của ta đến cứu ta nha."

Ta không nói thật với nàng, ta quả thực không muốn sống nữa.

Ta ở ẩn trong cung nhiều năm, tìm đọc những phương thuốc cổ truyền, cuối cùng tìm được phương thuốc áp chế yêu lực.

Chỉ cần trộn chung m/á/u hươu, m/á/u dê, m/á/u đầu tim của người với nhau cho quái vật uống, mười ngày sau, yêu lực có thể mất hiệu lực một canh giờ.

Thật ra, ta rất sợ đau.

Khi còn bé, ta theo đại ca đi săn bắn, bị cung tiễn làm trầy da, ta khóc cả buổi sáng.

Đại ca ta luôn thở dài, nói ta quá yếu đuối, uổng cho một thân hình yêu kiều ngang ngược, đâu có cái dáng vẻ nữ tử dũng mãnh của nhà tướng.

Năm ấy mười sáu tuổi, dáng vẻ khô cạn của rừng cây huyền hoa, rất giống như thi thể khô héo, gần như biến thành nỗi ám ảnh của ta, nhiều năm qua chưa bao giờ biến mất.

Mười ngày, ta không dám buông lỏng.

Ngực đau dữ dội, co rút khiến cả đêm ta ngủ không yên, ta mở to hai mắt trong đêm tối, phấn khích run rẩy vì đại thù sắp được báo.

Ngày ấy, ta đ/â/m kẻ thù của mình như mong muốn, ôm đầu khóc rống với Tương Hoà.

Sau khi khóc xong, ta cảm thấy mất mặt.

Ta phải luôn luôn xinh đẹp, luôn luôn kiêu căng ngạo mạn, luôn luôn có ngoại hình xuất sắc mới đúng.

Còn khóc lóc sướt mướt, ta về lén tự mình khóc là được rồi.

Vì thế ta lừa gạt Tương Hoà lên làm Hoàng Đế, ta nói với nàng:

“Ta muốn lưu lạc giang hồ với Ngôn lang của ta, trời cao đường xa, ngươi đừng nhớ ta quá đó."

Ta vui vẻ trang điểm chải chuốt, hạnh phúc vác hành lý, phấn khích từ biệt mọi người.

Ta nói:

“Xuân Hạnh, Tương Hoà, các ngươi đều phải bảo trọng."

Ta vẫy tay thật cao, bước lên xe ngựa tráng lệ.

Nhưng trên xe làm gì có Ngôn lang.

Chỉ có một mình ta mà thôi.

Ngôn lang bạc tình, sau khi nghe nói ta bước vào thâm cung thì không hề lui tới nữa.

Khúc nhạc xưa kia chẳng qua là ta kêu hắn diễn một vở kịch.

Vở kịch đó, ta chỉ muốn từ biệt với Ngôn lang, từ biệt với một Trình An Nguyệt mười sáu tuổi yêu ai thì không bao giờ hối hận, chỉ muốn kiểm tra lòng trung thành của Tương Hoà.

Nhưng ta không nghĩ đến, hôm trốn chạy đó lại là tiền đề cho nhiều năm sau.

Chiếc váy lam nhạt, búi tóc Kinh Thước, sợi tơ vàng hình sao băng đung đưa.

Những thứ tốt đẹp đó đều biến mất cùng thiếu nữ đó rồi.

Tham yêu từng dụ dỗ ta, hứa cho ta một lần cơ duyên, cho ta một cơ hội xoay chuyển thời không.

Ta cười lớn từ chối.

Trình An Nguyệt ta một đời vui vẻ, không việc gì phải quay đầu, cũng tuyệt đối không quay đầu.

Trình An Nguyệt ta sống tại đây, có thù ở đâu báo thù ở đó.

Ta muốn mất hết ngàn vàng, vàng lại quay trở về, ta muốn rút đ/a/o chặn nước, nước càng chảy.

Vạn sự vạn vật trên thế gian đừng hòng trói buộc ta, ta tuyệt đối không trở thành gánh nặng trói buộc người khác.

Vì thế, ta cứ đi một mình, đi đến trời cao nước xa, đi đến khi Tương Hoà không đuổi kịp ta nữa.

Cuối cùng ta mới yên tâm.

Ta vừa nghĩ vừa cười, nếu như ta ở lại, bị Tương Hoà phát hiện rằng không còn sống được bao lâu nữa, không chừng nàng còn muốn lật trời vì ta.

Cho dù phải chia cho ta một nửa yêu đan, chỉ sợ nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Ta hiểu rõ nàng, giống như nàng hiểu rõ ta.

Nhưng ta không muốn nàng làm như vậy.

Ta muốn nàng sống lâu ngàn tuổi, vui vẻ không sầu lo, vĩnh viễn quên ta đi.

Ta hít một hơi thật sâu, mua ít đồ vật vụn vặt từ người bán hàng rong, nhấc bút viết mấy câu, đưa một số tiền lớn cho gia bộc lúc trước của Trình gia, để hắn cách mấy ngày đưa mấy câu như vậy vào trong cung.

Cuối cùng ta sức cùng lực kiệt, nằm ở một khách điếm không biết tên, chờ đợi cái c/h/ế/t trong mê man.

Không khí dày đặc, hô hấp không thông.

Đến cả gió thổi cũng chẳng thể làm dịu đi không khí oi bức.

Trình An Nguyệt ta một đời huy hoàng, cuối cùng lại lẻ loi chờ c/h/ế/t một mình ở đây.

Ta muốn cười nhưng không còn sức động đậy khoé miệng.

Đến giây phút cuối cùng, ta đột nhiên nhớ tới lúc còn bé, ta và đại ca từng nuôi một con chó trắng nhỏ trong phủ.

Chó trắng nhỏ dần già đi, dần không uống được nước, không đi nổi nữa, ta và đại ca đều phải chăm sóc nó mỗi ngày.

Nhưng có một ngày, con chó trắng nhỏ đột nhiên biến mất.

Ta tìm khắp nơi đều không tìm thấy thì ngồi xổm trong sân gào khóc, một hai phải đợi chó trắng nhỏ trở về mới chịu.

Lúc đó đại ca an ủi ta như thế nào đây?

Ký ức mơ hồ, đôi mắt dần dần khép lại.

Cuối cùng ta cũng nhớ ra, đại ca nói:

“Tiểu Bạch lớn tuổi rồi, sợ An Nguyệt nhìn thấy bộ dáng khi c/h/ế/t của nó sẽ đau lòng buồn bã nen tự mình rời đi, một mình đối diện với cái c/h/ế/t."

"Tiểu Bạch không muốn làm An Nguyệt đau lòng."

Ồ, là không muốn để An Nguyệt đau lòng.

Cảnh đời thay đổi, thời gian chảy trôi, lựa chọn tương tự lại rơi trên người ta.

Vòng đi vòng lại, lựa chọn đối mặt với cái c/h/ế/t và bằng hữu.

Ta kinh ngạc phát hiện, ta vậy mà lại giống với tiểu Bạch năm đó.

Ta không muốn mọi người đau lòng.

Ta đột nhiên nhìn thấy đại ca ôm tiểu Bạch, tiểu Huệ nhi ôm lấy Lý Sóc.

Bọn họ cùng nhau đến đón ta!

Bọn họ nhìn ta mỉm cười, vươn tay về phía ta.

"An Nguyệt, chúng ta đón ngươi trở về."

Vì vậy, ta lại khóc một lần nữa.

Giống như sợ họ đổi ý, ta vội vàng phấn khích đáp lại.

"Ta đến ngay đây."

(Hết.)
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom