• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô Vợ Song Sinh Đáng Yêu Của Tổng Tài - Vân Sinh - Hoắc Thẩm Hàn (1 Viewer)

  • Chương 11-14

Dương Dương vội vàng nắm chặt tay cô trấn an: “Dì là người ở hiền gặp lành nên nhất định có thể vượt qua cửa ải này mà, yên tâm đi, ngày dì làm phẫu thuật, tớ sẽ tới với cậu!”

“Được!” Vân Sinh vội vàng ôm lấy cô ấy, vùi mặt lên vai cô ấy.

Cô, thực sự đã rất mệt mỏi!

Hai ngày sau.

ở Học viện Thánh Triết.

“Phi Phi, Phi Phi. ” Vân Yên không ngừng nhìn chằm chằm từ xa, cuối cùng cũng thấy được người.

Thể là, cô ta vội vã chạy tới.

Cô gái này chính là thiên kim rất được cưng chiều của Hoắc gia, Hoắc Lăng Phi.

Hai người học cùng một trường nhưng khác lớp. “Chị Tiểu Yên.” Hoắc Lăng Phi hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc: “Tìm em có việc gì vậy?”

Vân Yên cười khẽ một tiếng rồi đưa đồ trong tay cho cô ấy: “Đây là túi xách mà LV mới ra, chị cảm thấy rất thích hợp với em nên đã mua nó.” Hoắc Lăng Phi liếc mắt nhìn, rồi đưa tay ra mở túi, nheo mắt một cái.

“Phi Phi à, hai ngày nay anh em đang làm gì vậy?”

Hoắc Lăng Phi khẽ nhếch khóe môi, mang theo ý giễu cợt: “Hai người sắp đính hôn rồi mà, anh ấy làm gì chị lại không biết sao?”

Vân Yên có chút xấu hổ, cô ta cười giải thích: “Hai ngày nay anh trai em hình như rất bận rộn, chị cũng không dám làm phiền...”

“Đương nhiên rồi, anh trai em mỗi ngày đều phải bàn về hợp đồng hơn hàng tỷ đồng. Chị Tiểu Yên, em muốn khuyên chị một câu, cho dù sau này hai người

kết hôn rồi, chị cũng không được làm phiền anh trai em. Dù sao thì một tập đoàn lớn như GH đều dựa vào một mình anh trai em cả, anh ấy rất mệt mỏi, nếu

chị còn không hiểu chuyện, vậy thì cái danh xưng phu nhân Hoắc gia này, có lẽ sẽ không tồn tại được lâu đâu!” Hoắc Lăng Phi đắc ý nhìn về phía cô ta.

“Đó... đó là tất nhiên, à đúng rồi, Phi Phi, lần trước không phải em nói thích quần áo Carl thiết kế sao, đây này, đây là danh thiếp của anh ấy, chị đã hẹn anh ấy rồi, khi nào em rảnh thì qua đó nhé, anh ấy sẽ thiết kế một bộ quần áo cho em”

Hoắc Lăng Phi hơi sững người, rất ngạc nhiên: “Đến cả Carl mà chị cũng có thể làm được sao? Mỗi năm anh ấy chỉ thiết kế tám bộ quần áo thôi, hơn nữa đều là cho siêu sao cả!”

“Lời này của em
1652357054856.png

Vân Yên không nói gì, sao cô ta không nghe nói vậy? “Chị Tiểu Yên, em có hẹn với bạn rồi, em phải đi trước đây.” Hoắc Lăng Phi cẩn thận cất danh thiếp đi.

“À, ừ” Nói xong, Vân Yên lập tức đưa túi LV trong tay cho cô ấy.

Hoắc Lăng Phi nhận lấy đồ rồi đi về phía trước, nhưng chưa đi được hai bước, cô ấy đột nhiên ngừng lại: “À, đúng rồi.” “Sao vậy?” Vân Yên vội vàng bước đến, lo lắng hỏi.

“Chị Tiểu Yên, sau này chị muốn tặng đồ cho em thì không cần tặng mẫu mới đâu, em chỉ thích hàng phiên bản giới hạn thôi, vì suy cho cùng, chuyện đụng hàng này vẫn sẽ làm cho người ta không thoải mái, chị nói xem có đúng không!” Nói xong, cô ấy cười khẽ một tiếng, rồi cao ngạo rời đi.

Thấy vậy, Vân Yên nắm chặt hai tay lại.

Thiên kim nhà hào môn số một thì đã sao, không phải cũng chỉ thích lợi dụng thôi sao.

Hoắc Lăng Phi, chờ tôi vào được Hoắc gia, trở thành chị dâu của cô, xem tôi xử lý có thể nào!

Nhưng...

Bệnh viện Số 1, nhân vật quan trọng?

Xem ra cô ta cần phải đi một chuyến!

ở bệnh viện.

"Mẹ, chúng ta quay về đi, bên ngoài rất lạnh!” Vân Sinh đỡ Bạch Tuyết đi dạo dưới lầu.

Lần hóa trị này có hiệu quả rất tốt, sắc mặt Bạch Tuyết trông tốt hơn rất nhiều. Hai ngày nay, thời gian xuống lầu đi lại cũng lâu hơn một chút.

“Được!” Bạch Tuyết nhẹ nhàng cười rồi cùng cô trở về.

Lúc này, dòng người vẫn ổn, không quá đông, cửa thang máy cũng không có nhiều người chờ. À đúng rồi, A Sinh, con đi mua một thùng sữa đậu đỏ đi” Bạch Tuyết dặn dò. "Mẹ, mẹ muốn uống sao?” “Mua cho Dương Dương, con bé rất thích uống, con bé lại mang nhiều hoa quả như vậy, con đi mua thùng sữa, đợi lần sau con bé đến thì đưa nó mang về.”

“Để con đưa mẹ về rồi xuống mua” Đang nói chuyện thì thang máy đến.

“Con đi đi, mẹ tự về được rồi, mẹ ở hành lang đợi con” Bạch Tuyết xua tay, ý bảo mình không sao. Thấy vậy, Vân Sinh cũng không kiên quyết nữa, hai ngày nay khi Bạch Tuyết không sao, một mình bà ấy cũng thích đi bộ trên hành lang để vận động xương khớp.

“Con sẽ về ngay, mẹ mệt thì cứ về phòng trước nhé” Vân Sinh dặn dò.

“Được!" Bạch Tuyết nói xong, liền chậm rãi đi vào thang máy.

Vân Sinh nhìn thang máy khép lại, lúc này mới yên tâm xoay người đi về phía siêu thị.

Khi cô vừa bước vào siêu thị, bên ngoài liền có hai bóng dáng cao lớn đi tới. “Hoắc tổng, tôi đã liên lạc xong rồi, con cái của lão Mạnh ngày mai sẽ đến, bọn họ sẽ chăm sóc ông ấy suốt cả quá trình” Quách Thuần nói.

Hoắc Thẩm Hàn không nói gì, anh vẫn đeo khẩu trang như trước, dáng vẻ giống như người lạ không được phép đến gần. Thật ra, ông Mạnh đối với anh mà nói, chỉ là một nhân viên cũ trước kia mà thôi. Anh đến thăm một lần, cũng đủ rồi.

Nhưng không biết vì sao, anh nhất định phải đến liên tục ba ngày.
Rốt cuộc anh đang làm cái quái gì vậy? Lông mày người đàn ông khẽ nhíu lại, toàn bộ bầu không khí xung quanh đều lạnh đi.

“Hoắc tổng, tôi đi mua thùng sữa” Quách Thuần nhìn mọi người xung quanh qua lại đều xách đồ, liền bất giác nói. Người đàn ông gật đầu, đứng đó mà không nhúc nhích.

Quách Thuần thấy vậy, không dám chậm trễ nữa, liền nhanh chóng chạy về phía siêu thị.

Một lát sau.

Hai bóng người từ siêu thị đi ra.

“Cảm ơn cô, bình thường tôi đều dùng điện thoại di động thanh toán, trên người có rất ít tiền mặt, điện thoại lại vừa mới để trên xe, lát nữa tôi chuyển cho cô nhé!” Quách Thuần bưng thùng sữa, vừa mỉm cười vừa nói. Vân Sinh đeo khẩu trang nhìn anh ta cười khẽ: “Không cần khách sáo, không có gì đâu!”

“Ừm, đây là danh thiếp của tôi, số điện thoại trên đó chính là Wechat của tôi, cô kết bạn với tôi, lát nữa tôi sẽ chuyển cho cô.” Quách Thuần lấy danh thiếp ra đưa cho cô.

“Được.” Vân Sinh không nhìn mà cất danh thiếp đi. "A, thang máy tới rồi, mau lên cô gái” Quách Thuần tinh mắt, thoáng cái liền nhìn thấy thang máy đã đến tầng một. Vân Sinh cũng nhanh chóng chạy đến đó. Bọn họ đều biết rằng thang máy rất khó để chờ.

Nhưng, khoảnh khắc ngay khi cô sắp đến gần. Bóng dáng mảnh khảnh cao quý đứng bên cạnh thang máy đột nhiên quay đầu lại... Đôi mắt đen tuyền như vực thẳm... Là anh ta!

Trong nháy mắt, đôi chân của cô nàng như đeo gông, đứng yên tại chỗ, không thể cử động...

Con người có thể thay đổi vô hạn.

Nhưng đôi mắt thì khôngi. Càng huống chi, đêm đó, đôi mắt của người đàn ông này đã in sâu vào tâm trí cô.

Bởi vậy, cho dù bây giờ anh có đeo khẩu trang, chỉ cần nhìn thoáng qua cô vẫn có thể nhận ra ngay... “Cô gái, nhanh lên!” Trong lúc nói chuyện, Quách Thuần ẩn thang máy vội vàng nói với cô. Mà người đàn ông dáng người cao ráo kia đã đi vào trước. Thân hình cao lớn cùng khí thế lạnh lùng của anh, khiến cho người bình thường không dám tới gần. Cho nên, trong thang máy thoạt nhìn vẫn rất rộng rãi. Vân Sinh nhanh chóng định thần lại, sau đó vội vàng ho khan một tiếng để che đi giọng nói bối rối của mình: “Thôi, tôi còn có việc, anh cứ..."

“Nhanh lên nhanh lên, thang máy sắp đóng lại rồi.” Quách Thuần không nghe thấy cô nói, thấy cô ngẩn người ra, liền nhanh chóng chạy tới, nắm lấy cổ tay lôi cô vào.

Thang máy, sẽ đóng lại ngay lập tức.

Vân Sinh dường như muốn ngừng thở trong phút chốc. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao cô lại ở trong thang máy? Cô, vừa rồi cô muốn mượn cớ rời đi mà! Nhưng mặc kệ cô than trách thế nào, cửa thang máy vẫn đóng lại ngay trước sự sững sờ của cô.

Không có nhiều người trong thang máy.

Nhưng không hiểu sao cô cảm thấy rất áp lực, thậm chí ngay cả hít thở cũng cảm thấy có chút khó khăn.
Người đàn ông vẫn lạnh lùng đứng một bên, từ đầu đến cuối cũng không hề nhúc nhích. Mà cũng thật tình cờ, vị trí mà cô bị Quách Thuần kéo tới, vừa hay lại ở bên cạnh anh...

Ánh mắt cô khẽ đảo qua, nhất thời hít sâu một hơi, áo bông của cô lại chạm vàoi áo anh...

Không hiểu sao, cô cảm thấy rùng mình, bước chân cô khẽ di chuyển... Vân Sinh, đừng sợ, anh ta không nhận ra mày... Cô cắn môi, ánh mắt nhìn về phía cửa thang máy.

Tại sao không có ai lên xuống vậy?

Mặc kệ đi, cho dù lát nữa thang máy dừng lại ở tầng máy, cô đều sẽ xông ra ngoài! Thang máy “Ting" một tiếng, cửa mở ra ở tầng năm, cô không chút suy nghĩ, vội bước ra ngoài.

Tuy nhiên, không ngờ lại có rất nhiều người đổ vào. Cô vốn muốn đi ra, nhưng lại bị đẩy vào trong.


"A, tôi còn chưa...”

Lời còn chưa dứt, thang máy đã đóng lại... Vân Sinh bất lực cắn môi, thật là... “Oa..” Đột nhiên, trong thang máy vang lên một tiếng gào khóc.

Tất cả mọi người đều sững sờ. Vân Sinh lúc này mới phát hiện, phía sau cô có một bé trai chừng ba tuổi đang khóc lớn trong vòng tay một người phụ nữ, thậm chí còn đưa tay kéo tóc

người phụ nữ nữa.

“Đậu Đậu, đừng quấy" Người phụ nữ nhíu mày, ngăn cậu bé lại. "Oa hu hu hu, con không muốn tiêm, oa” Cậu bé khóc rất chói tai.

"Ai bảo con bị bệnh chứ!” Người phụ nữ rõ ràng cũng hơi tức giận, túm lấy tay cậu bé, không để cậu quấy nữa.

Nhưng ai biết được, cậu bé đột nhiên ngửa ra phía sau, hét lớn lên.

Vân Sinh hoảng hốt, cô bất giác đưa tay ra đỡ lấy đầu cậu bé.

“Cảm ơn cô” Mẹ của cậu bé lập tức cảm ơn cố.

“Không có gì?

“Ai cho chị chạm vào em?” Cậu bé đột nhiên nhìn về phía cô và hét lên: “Người phụ nữ xấu xí, ai cho chị chạm vào em?” "Đậu Đậu, sao con có thể vô lễ như vậy?” Phụ nữ cũng tức giận.

“Người đeo khẩu trang đều xấu xí” Đậu Đậu vừa dứt lời, đột nhiên vươn tay ra nắm lấy khẩu trang của cô: “Ai cho chị chạm vào em, ai cho!”

Vân Sinh sửng sốt, khi còn chưa kịp phản ứng, khẩu trang của cô đã nằm trong tay cậu bé. Bất giác, cô vội vàng che mặt lại, muốn lấy lại khẩu trang.

Nhưng ai biết được, đứa bé hư hỏng này giơ khẩu trang lên cao không cho cô lấy. Mẹ của đứa bé cũng bắt đầu giành lại: “Mau trả lại cho chị” “Không trả” Đứa bé tức giận, lấy khẩu trang nhét thẳng vào trong ngực mình. Vân Sinh không muốn tranh giành với cậu bé nữa, cô vội cúi đầu, chỉ mong sao có thể khiến mình bẻ cong thành 90 độ.

Mau mở ra đi, thang máy mau mở ra đi...

“Ting” thang máy đã mở ra. Người phía trước lần lượt đi ra, Vân Sinh đứng vững, che mặt lại, vội vàng chen về phía trước.

Nhưng mà, ai ngờ được rằng, đứa bé hư này đột nhiên vươn tay ra nắm lấy đuôi tóc của cô, dùng sức kéo mạnh. "A..."

Vân Sinh còn chưa kịp phản ứng, cơ thể cô đãngã ngửa xuống mặt đất theo bản năng. Tất cả mọi người đều vội vàng nhắm mắt lại, cú ngã này, chắc chắn không nhẹ đâu! Nhưng, chờ vài giây rồi mà vẫn không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cô.

Vân sinh nhắm mắt lại, sự đau đớn như dự
1652357077840.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom