• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hằng Ngày (1 Viewer)

  • Chương 47-48

Chương 47


Trịnh Cẩn Dư cất cà vạt đi, không nhịn được mà bật cười. Nhất định tối qua cô nghĩ nhiều quá, buổi sáng mới cảm thấy Lục Tư Sâm đã về.


Lục Tư Sâm quả thật đã quay về, chẳng qua quá muộn, anh không muốn quấy rầy Trịnh Cẩn Dư.


Vì hôm nay có việc lớn phải làm, trời mới sáng anh đã thức dậy.


Nhưng đi quá gấp, anh quên mang chiếc cà vạt màu xanh da trời trên tủ đầu giường.


Hôm nay Trịnh Cẩn Dư ở nhà đợi một ngày, nằm trên chiếc võng ở ban công, lười biếng phơi nắng.


Trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh đặt một ly nước chanh, màu xanh ngọc nhạt thêm chút mật ong, hoa cúc, còn rắc vài cánh hoa hồng


Màu sắc đẹp mắt, uống vào rất ngon và thoải mái.


Bên cạnh ly nước chanh là một đĩa hoa quả tươi và hoa quả khô.


Trịnh Cẩn Dư ung dung tự tại uống trà chanh. Thỉnh thoảng còn nhặt hai viên trân châu bỏ vào miệng, yên lặng nhìn bầu trời bên ngoài.


Di động đặt ở bên cạnh ly trà chanh.


Cô mặc một chiếc váy màu trắng, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng. Gương mặt xinh đẹp dưới ánh nắng mặt trời sáng rực nhìn giống như một tiên nữ nhỏ không dính khói bụi trên thế gian.


Nhưng chỉ mình cô biết rõ, cô không phải tiên nữ gì cả. Cô chỉ là một người vợ nhỏ bé đang chờ chồng về nhà, bây giờ trong lòng rất bực bội.


Tất cả mọi thứ là do cô đang cố gắng giả vờ.


Reng reng…


Nghe di động trên bàn nhỏ bên cạnh reo lên, cô theo bản năng đưa tay bắt máy.


Nhưng nhanh chóng nghĩ đến có thể là Lục Tư Sâm, cô chậm lại.


Tên đàn ông thối tha, vừa thả ra ngoài đã không thấy bóng dáng. Cô phải người không ăn không ngồi rồi mà giờ trở thành người ăn không ngồi rồi, hằng ngày đợi nhận điện thoại của anh.


Phơi nắng không bận sao?


Trịnh Cẩn Dư uống một ngụm trà chanh trước, sau đó mới khoan thai chậm rãi cầm điện thoại lên.


Cô cũng không nhìn trên điện thoại có gì, lướt mở màn hình áp lên tai lười biếng nói: “A lô?”


“Cuối cùng anh cũng nhớ ra anh còn một người vợ à, em cũng rất bận.”


“Cẩn Dư.” Giọng đối phương khó hiểu: “Cậu làm gì vậy?”


Triệu Lỵ Lỵ?


Trịnh Cẩn Dư kinh ngạc ngồi dậy, liếc nhìn màn hình, thực sự là Triệu Lỵ Lỵ.


“Là cậu à.” Nghĩ đến vừa rồi mình hiểu nhầm cô ấy là Lục Tư Sâm, cô xấu hổ: “Hôm nay cậu không đi làm à?”


Triệu Lỵ Lỵ trêu ghẹo nói: “Không phải Lục thiếu nên rất thất vọng à?”


“Đâu có.” Trịnh Cẩn Dư mạnh miệng không chịu thừa nhận.


Triệu Lỵ Lỵ cười: “Vậy mình có một đoạn video, cậu đương nhiên cũng không muốn xem đúng không?”


“Video gì?” Trái tim nhỏ của Trịnh Cẩn Dư lập tức nhảy loạn xạ, khẩn trương hỏi.


Triệu Lỵ Lỵ kéo dài giọng, thần bí nói: “Hôm nay người nào đó chẳng những chân khỏi rồi, còn đi họp hội đồng quản trị. Ừm, thuận tiện mấy ngày nay làm việc, vừa hay chỗ mình có một đoạn video, cậu có muốn xem chút không?”


Chân khỏi rồi?


Quả nhiên là chân ổn rồi.


Tên đàn ông thối tha chân khỏi rồi nên không về nhà nữa, thật là quá đáng!


“Không xem à?” Triệu Lỵ Lỵ mỉm cười: “Không xem mình cúp máy nhé.”


“Xem.” Bây giờ Trịnh Cẩn Dư vô cùng muốn xem tên mặt người thân chó Lục Tư Sâm có đức hạnh gì.


Tối hôm trước, anh muốn đi vệ sinh, cô đã thấy dáng vẻ anh đứng dậy một lần rồi.


Nhưng trong đêm lười biếng, huống hồ anh ta còn mặc quần áo ngủ, nhất định khác một trời một vực với dáng vẻ anh mặc âu phục.


Tên đàn ông thối tha, người đầu tiên thấy lúc anh đứng dậy mặc đồ đẹp trai như vậy lại không phải cô.


Thật là quá đáng!


Triệu Lỵ Lỵ nghe được tiếng kêu vội vàng của cô bật cười, cúp máy gửi đoạn video cho cô.


Là đoạn video của cuộc họp báo.


Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen, áo sơ mi bên trong phẳng phiu và ngay thẳng, lộ ra chiếc cà vạt xinh đẹp, rất hợp với gương mặt lạnh lùng cấm dục của anh. Dáng vẻ lãnh khốc bá đạo trên đời này không ai bì kịp được, giống như một đế vương nắm trong tay quyền sinh quyền sát ở thời cổ đại.


Quả nhiên là đại ca nhà giàu có số một.


Nhan sắc này đủ khiến người cách màn hình mê mẩn.


Mười mấy vệ sĩ cao to đi theo sau lưng, phía trước vô vàn ánh đèn chớp loá. Dưới ánh đèn đan xen nhau, mị lực của người đàn ông càng không có cách nào miêu tả được.


Video chỉ có mấy phút ngắn ngủi, sau khi Trịnh Cẩn Dư xem xong lại mở lại.


Người đàn ông thu hút mọi ánh nhìn trên đời này, là của cô.


Trong lòng cô hơi ngọt ngào.


Giống như ăn mật vậy.


Thật sự là nhặt được bảo bối mà.


Trịnh Cẩn Dư vừa xem video, vừa nâng ly nước chanh thưởng thức mấy ngụm, cảm giác chua chua ngọt ngọt, thật tốt.


Đợi cảm xúc mạnh mẽ dịu đi, sự ngạc nhiên mừng rỡ vừa nãy bình thường lại, Trịnh Cẩn Dư cầm điện thoại, nhìn thế nào cũng cảm giác không vừa mắt tên đàn ông thối tha này.


Tối qua không về nhà cũng được, hôm nay cũng không gọi một cuộc điện thoại.


Thật là buồn cười.


Cô đang tức giận suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên cảm thấy điện thoại đang rung lên, Trịnh Cẩn Dư bị dọa sợ hết hồn, suýt nữa ném điện thoại đi.


“A lô.”


Cô cầm điện thoại lập tức nhận máy, giọng không khách sáo chút nào, thuận miệng hỏi.


“Cẩn Dư, là anh.” Lục Tư Sâm cũng biết cô không nhìn điện thoại.


Giọng nói này…


Trịnh Cẩn Dư cảm giác mình bị sét đánh vài giây, đợi cô kịp phản ứng, từ từ đưa điện thoại trước mắt, nhìn người gọi điện cho cô.


Nghi ngờ hỏi: “Lục thiếu?”


“Sao vậy, không nghĩ là anh à?” Giọng nói Lục Tư Sâm chế nhạo.


Đối phương đụng vào chỗ đang khó chịu của Trịnh Cẩn Dư: “Tại sao phải nghĩ đến anh?”


“Nghe giọng điệu này…” Lục Tư Sâm cười nói: “Đang tức giận à?”


Trịnh Cẩn Dư không thèm thừa nhận: “Tôi tức cái gì, có người nào đó lúc chân anh ta không tốt, cầu xin tôi thu nhận anh ta. Chân khỏi rồi thì giống như con chó nhỏ chạy ra ngoài, sớm chạy mất dạng rồi.”


Lục Tư Sâm: “…”


Cái gì gọi là cầu xin cô thu nhận?


Chẳng lẽ không phải lúc đầu cô khóc lóc xin anh, muốn gả cho anh sao?


Năng lực đổi trắng thay đen thật giỏi.


Còn ai là chó nhỏ cơ?


Tại sao khó nghe vậy!


Lục Tư Sâm im lặng một lúc, cuối cùng cũng không cãi nhau với cô chỉ nói: “Tức giận sao?”


Trịnh Cẩn Dư phủ nhận nói: “Ai tức giận chứ.”


Lục Tư Sâm: “Chân anh khỏi rồi, không nói cho em biết đầu tiên nên em tức giận à?”


Trịnh Cẩn Dư nổi giận hừ một tiếng: “Thích nói hay không nói, tôi sẽ không vì chuyện đó mà tức giận.”


Vẫn tức giận, Lục Tư Sâm hỏi: “Vậy tức giận về cái gì?”


Trịnh Cẩn Dư mím môi không câu nào.


Lúc này giống như người vợ nhỏ làm nũng chồng khiến cô cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.


Lục Tư Sâm đại khái cũng có thể đoán ra cô tức giận vì cái gì, dịu dàng nói: “Mấy ngày nay hơi nhiều việc, tối cũng có thể không về nhà được. Qua hai ngày nữa việc êm xuôi, anh sẽ dành nhiều thời gian ở cùng em.”


“Ai muốn ở cùng anh.” Trịnh Cẩn Dư bị anh nói mặt đỏ tim nóng, cảm giác giống như mình đang tranh sủng.


Lục Tư Sâm lại cười: “Đó là anh muốn ở cùng em.”


Trịnh Cẩn Dư xuy một tiếng: “Vậy phải còn mấy ngày nữa?”


Lục Tư Sâm suy nghĩ một lúc: “Đại khái bốn năm ngày nữa.”


Trịnh Cẩn Dư giơ ngón tay ra tính toán: “Vậy mấy ngày nay anh sẽ không trở về?”


Qua điện thoại, Lục Tư Sâm gật đầu: “Ừ.”


Trong lòng hơi nhớ nhung người vợ nhỏ, nhưng không còn cách nào. Anh vẫn còn tranh giành gia tộc với mẹ kế, mặc dù mẹ kế đã rút lui, nhưng chuyện sau đó một chút cũng không thể buông lỏng.


Đương nhiên Trịnh Cẩn Dư biết Lục Tư Sâm rất bận, công ty lớn như thế, anh xảy ra chuyện lâu như vậy cũng không quản lý được, nhất định có nhiều vấn đề phải giải quyết.


Mặc dù cô có chút không quen, nhưng dù sao cũng không phải loại con gái không hiểu chuyện.


Cho nên Trịnh Cẩn Dư hơi im lặng rồi nói: “Vậy anh đi làm việc đi, không cần phải để ý đến em.”


“Thật sự không cần quan tâm à?” Lục Tư Sâm vẫn không nỡ bỏ người vợ nhỏ của mình, chung sống hai ba tháng, một ngày không thấy như cách ba thu.


Mặc dù trong lòng Trịnh Cẩn Dư không nỡ, nhưng biết mình nên làm gì, không nên làm gì. Cho nên cô chỉ là tâm trạng buồn một chút, còn dũng cảm lên tiếng: “Yên tâm đi, người nhà họ Tôn lòng lang dạ sói cùng ở đây em còn không sợ. Bây giờ em là nữ vương ở đây, có cái gì không ổn.”


Trịnh Cẩn Dư vừa nói vậy, ngược lại Lục Tư Sâm càng không yên tâm.


Giống như anh là một người không làm đúng trọng trách của chồng vậy.


“Nếu không thì…” Lục Tư Sâm chần chừ một lúc: “Anh cho người đến đón em, em đến tìm anh.”


Trịnh Cẩn Dư cảm thấy lúc này cũng không cần khiến Lục Tư Sâm loạn thêm. Hơn nữa bây giờ cảm xúc của cô không tốt, phụ thuộc vào một người đàn ông như vậy cũng không tốt cho lắm.


Chân của Lục Tư Sâm không sao rồi, tập đoàn Lục Thị cũng nhanh chóng về lại trong tay anh.


Còn chưa biết anh đối với mình thế nào, ngỡ đâu sau này muốn ly hôn với cô thì làm thế nào?


Cho nên Trịnh Cẩn Dư im lặng một lúc, vô cùng hào khí nói: “Haizzz, anh làm vậy làm gì, em không cần đến tìm anh. Em ở nhà một mình thoải mái hơn nhiều.”


Lục Tư Sâm cũng cảm thấy để Trịnh Cẩn Dư bên cạnh không thích hợp. Lúc trước mẹ kế phái người ám sát anh, ai biết được bọn họ có làm vậy lần nữa không.


Anh nghĩ như vậy liền nói: “Vậy em chú ý an toàn, đừng ra ngoài một mình, có chuyện gọi điện cho anh.”





Từ khi sau xuyên qua cô vẫn luôn bận đối đầu với người nhà họ Tôn, Trịnh Cẩn Dư còn chưa từng hưởng thụ thế giới này.


Đối với chuyện Lục Tư Sâm không về nhà, cô chỉ hơi khổ sở hai buổi thôi,không có việc gì.


Sáng ngày thứ ba, cô gọi Điền Dĩnh Hòa ra ngoài cùng đi chơi.


Trước kia ở giới tu tiên, cô có thể cưỡi mây đạp gió. Đến thế giới hiện đại, khắp nơi đều là xe thể thao, cô thật sự chưa từng ngồi thử.


Cô bàn bạc với Điền Dĩnh Hòa: “Em nói xem, chị có cần thi bằng lái xe không?”


Điền Dĩnh Hòa biết đôi mắt cô không sao, đặc biệt vui vẻ thay cô. Bây giờ nghe nói cô muốn lái xe, đương nhiên đồng ý: “Được mà, chị thích lái thì lái đi.”


Trịnh Cẩn Dư vui vẻ: “Vậy thì lấy bằng ra sao? Có phải mất nhiều thời gian không, có thể tìm người châm chước một chút để nhanh chóng lấy được bằng lái không?”


Điền Dĩnh Hòa: “Như vậy sao được, chị phải luyện tập thành thục mới có thể ra đường. Nếu không xảy ra chuyện làm thế nào?”


“Chân ông xã nhà chị không phải do tai nạn xe sao?”


“Chẳng lẽ chị muốn cả hai chúng ta cũng ngồi xe lăn à?”


“Xí…” Trịnh Cẩn Dư không thích nghe câu này: “Lục Tư Sâm đã khỏi rồi, hơn nữa kỹ thuật của chị sao so được với anh ấy?”


Điền Dĩnh Hòa: “Đúng vậy, người ta tốt hơn chị, còn lấy được bằng lái rồi. Chị làm sao so với người ta được?”


“Xì…” Trịnh Cẩn Dư vội la lên: “Anh ta làm so với chị được?”


“Bỏ đi, chị sẽ liên hệ với trường dạy, sau đó đặc biệt tìm một giáo viên, như vậy được chưa?”


Trịnh Cẩn Dư nói xong tràn đầy ảo tưởng nhìn phía xa. Sau vài giây, tầm mắt từ từ hướng lên trên, nhìn máy bay trên trời bay vụt qua. Vừa nhanh như vậy vừa phóng khoáng, có thể bay nhanh hơn mây của bọn họ, cô lập tức nói: “Chúng ta ngồi máy bay đi?”


“Ngồi máy bay?” Điền Dĩnh Hòa còn dứt ra khỏi suy nghĩ vừa nãy của cô.


Trịnh Cẩn Dư gật đầu: “Chị còn không từng ngồi máy bay, chúng ta ngồi máy bay trước đi.”


Cô không đợi Điền Dĩnh Hòa nói chuyện đã quyết định: “Quyết định vậy đi, chúng ta ra ngoài chơi.”


Trịnh Cẩn Dư nói đi là đi, dứt lời cô đã cho tài xế lái ra sân bay.


Điền Dĩnh Hòa cạn lời nhìn cô, người này không phải bị cái gì kích thích chứ?


Trịnh Cẩn Dư không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của Điền Dĩnh Hòa, cô cầm lấy điện thoại ra nhanh chóng xem những cảnh đẹp của thế giới: “Chị thấy Pari không tệ, chúng ta đi Pari nhé?”


Giọng Điền Dĩnh Hòa bình thản: “Chị có hộ chiếu không?”


Trịnh Cẩn Dư nhíu mày, hình như không có: “Vậy bỏ đi, chúng ta đi chỗ nào gần một chút.”


“Nơi này chị thấy rất tốt, có sông có thể ngồi thuyền.”


Lục Tư Sâm cũng không ngờ rằng người vợ nhỏ yêu quý của anh hôm qua thì liên tục sướt mướt không nỡ, hôm nay đã ngồi máy bay đi mất.


Lúc anh biết chuyện này, máy bay của người ta đã hạ cánh.


Anh có lòng đuổi theo, nhưng không phân thân được, chỉ có thể gọi điện thoại quan tâm. Anh còn chằm chằm người ta, lúc này mới yên tâm.


Một tuần sau, Trịnh Cẩn Dư mới về lại thành phố.


Mấy ngày nay phơi nắng ngoài biển da đen đi, cô vừa xuống máy bay liền nói: “Dĩnh Hòa, chúng ta phải đi làm đẹp mấy ngày.”


Hai tay Điền Dĩnh Hòa xách rất nhiều đồ, một phần là đồ mua cho mẹ, một phần là đồ của Trịnh Cẩn Dư: “Đúng vậy, không ngờ ánh nắng mặt trời độc hại như thế.”


Hai người vừa nói vừa đi ra từ sân bay.


“Các người biết không thái tử gia nhà họ Lục tốt lắm.”


“Thật không? Tôi cũng nghe nói, trước còn tưởng rằng anh ta bại liệt thật, không ngờ là giả.”


“Người có tiền thật sự biết đùa.”


“Đúng rồi, Lục thiếu vẫn còn độc thân đấy, không biết thiên kim tiểu thư nhà nào có thể xứng được.”


“Cái gì, không phải Lục thiếu đã có bạn gái rồi sao? Nghe nói còn là thanh mai trúc mã. Nếu trước kia không xảy ra chuyện, không chừng đã kết hôn rồi.”





Trịnh Cẩn Dư dừng lại chỉnh sửa quần áo, nhưng lỗ tai đã lọt nhiều đề tài liên quan đến Lục đại thiếu.


Sau đó cô mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.


Gần đây chuyện Lục Tư Sâm tiếp quản tập đoàn Lục Thị đã chiếm đầu trang kênh kinh tế tài chính.


Người đàn ông mặc âu phục, mặt người thân chó đứng trước ống kính, cũng không biết đã làm mê muội bao nhiêu con tim của chị em.


Mấy người nhiều chuyện vừa rồi cũng có thể là người lăn lộn trong xã hội thượng lưu, gặp Lục Tư Sâm mấy lần.


Chỉ là đây là lần đầu tiên Trịnh Cẩn Dư nghe nói đến thanh mai trúc mã.


Trước kia trong truyện Lục Tư Sâm là vai phụ, tình cảm của anh sách viết không nhiều.


Lẽ nào thật sự có một bạch nguyệt quang thanh mai trúc mã?


Trước kia chân anh xảy ra vấn đề, sau đó bạch nguyệt quang từ bỏ anh. Bây giờ chân anh khỏi rồi, bạch nguyệt quang lại quay về?


Ngồi trong xe, Trịnh Cẩn Dư mở weibo, tỉ mỉ tìm từng thông tin liên quan đến Lục Tư Sâm.


Đáng tiếc không tìm được cái gì, ngược lại ở hot search tìm thấy tin một đại minh tinh về nước.


Đại minh tinh đóng rất nhiều phim truyền hình, đạt được nhiều giải thưởng lớn, ngoại hình xinh đẹp, tình cảm tốt, diễn xuất tốt, được khen là tứ tiểu thiên hậu mới.


Thời gian trước ra nước ngoài nghỉ phép, hai ngày nay mới về lại nước.


Cô ta vừa về nước, nhanh chóng chiếm bảng hotsearch lại đứng thứ hạng cao.


Trịnh Cẩn Dư ngược lại không theo dõi ngôi sao, nhưng lơ đãng nhìn hotsearch hơn hai lần.


Vừa lướt weibo, vừa cảm thán, ngoại hình thật sự xinh đẹp, nếu người đàn ông nào lấy về nhất định có phúc.


Người đẹp thế này, cũng không cần làm gì cả, trưng ở nhà cũng đủ đẹp mắt.


Trịnh Cẩn Dư lướt rồi lướt, đột nhiên cảm thấy không được bình thường.


Ở trên đầu một bài viết, cô nhìn thấy ảnh ông xã nhà cô.


Trong bài viết nói có rõ ràng, cái gì mà hai người quen biết nhau hơn mười năm, tình cảm sâu đậm đợi nhau tám năm trời. Bây giờ Lục đại thiếu trở về Lục thị, mà Trịnh Nguyệt Dung cũng đã về nước. Hai người trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp, vừa hay có thể nên duyên vợ chồng.


Dù sao người có tình ý có thể kết thành người thân. Bên dưới càng nhiều người hâm mộ tung hô, thậm chí còn có người suy đoán hai người đã sớm ám độ trần thương, khiến quần chúng hóng drama càng quan tâm.


Trịnh Cẩn Dư nhìn những bài viết nhức mắt này, cô tức giận cắn môi, trong lòng thầm mắng: Giỏi lắm tra nam tiện nữ, cô mới đi mấy ngày đã tặng cô một bất ngờ lớn như vậy!


“Phát hiện mới nhất, tối nay minh tinh họ Trịnh được đưa đến biệt thự nhà họ Lục. Hai người sắp có một đêm ngọt ngào bên nhau.”


Bên dưới còn có thêm ảnh.


Đúng là một người phụ nữ xuống từ trong xe của Lục Tư Sâm, địa điểm ngay tại cửa một ngôi biệt thự.


Trịnh Cẩn Dư cảm thấy mình đoán không nhầm, hẳn là nhà cũ nhà họ Lục.


Cùng lúc đó, trợ lý của Lục Tư Sâm Vương Tấn đến báo cáo: “Tổng giám đốc Lục, anh được lên hot search rồi. Đây là tin tức vừa công bố, anh xem…”


Lục Tư Sâm nhận lấy điện thoại nhìn bài viết, nhíu mày.


Mấy ngày anh đã không lái chiếc xe này, làm sao lại xuất hiện trong hình?


Vương Tấn vì tổng giám đốc mà xem xét, thử dò hỏi: “Em xóa tin này hot search nhé?”


Lục Tư Sâm lại nhìn mấy bức hình, hàm ý sâu xa nói: “Không cần, sáng mai xóa cũng được.”


Vương Tấn không hiểu Lục Tư Sâm có ý gì, nhưng gã biết từ sau khi Lục Tư Sâm kết hôn sống với cô gái mù đó rất ngọt ngào.


Bỗng nhiên phát sinh bài viết như, không chừng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng bọn họ.


Lúc này nghe lời của Lục Tư Sâm do dự nói: “Anh Sâm, ngộ ngỡ bị chị dâu nhìn thấy, có thể là…”


Lục Tư Sâm ngồi trên ghế sô pha, cầm chiếc bút trong tay chơi, không để tâm nhiều.


Anh bận rộn liên tục nhiều ngày như vậy, còn tưởng rằng lạnh lùng với cô, cô nhóc sẽ không vui.


Ai ngờ người ta bay đến trời nam biển bắc chơi, vui biết bao nhiêu.


Ban đầu ngày đầu tiên còn gọi điện thoại cho anh, càng về sau ngay cả anh chủ động gọi cho cũng thấy cô đâu.


Nếu không phải anh cử người đi bảo vệ cô, không chừng còn mất luôn bà xã.


Hôm nay nghe người báo cô đã quay về, xuống máy bay một lúc rồi, cũng không nhận được cuộc điện thoại nào của cô.


Nếu như cô nhóc phát hiện những tin tức này, không biết sẽ phản ứng ra sao.


Nhưng ngộ nhỡ cô không nhìn thấy thì sao?


Lục Tư Sâm im lặng một lúc, giao việc cho Vương Tấn: “Một chút nữa cậu nói chuyện này với Triệu Lỵ Lỵ.”


“Em biết rồi.” Đến tận bây giờ, cuối cùng Vương Tấn cũng hiểu lão đại đánh chú ý gì.


Đợi Vương Tấn rời đi, Lục Tư Sâm lại giao việc cho quản gia. Tối nay cho tất cả bảo vệ nghỉ, bất kể ai đến, đều phải giả bộ như không nhìn thấy.


Trịnh Cẩn Dư nhìn thấy tin thanh mai trúc mã đã quá phiền lòng rồi, còn nhận được điện thoại của Triệu Lỵ Lỵ cố ý nhắc nhở cô lần nữa.


Lúc này nằm trên võng, một cái đầu hai việc lớn.


Tên đàn ông thối tha, cô quay về lâu như vậy, ngay cả điện thoại cũng không gọi.


Cũng không tin anh không biết cô quay về.


Thật là càng ngày càng quá đáng, nhất định đang bận ở bên tiểu bạch liên hoa kia.


Còn nói cái gì, chỉ cần không ly hôn cũng không thể làm chuyện có lỗi với anh.


Bây giờ đều lên hot search còn không biết xấu hổ!


Trịnh Cẩn Dư bực bội đặt điện thoại một bên, trở mình, nhắm mắt lại một lúc.


Nhưng không bao lâu cô lại lật người cầm điện thoại lên.


Vừa nhìn hotsearch vẫn vậy.


Thật là càng ngày càng quá đáng.


Giống như loại tổng tài bá đạo nhà giàu đó không phải chỉ vài phút đã giải quyết được cái hot search ấy sao?


Có phải anh mới vừa trở về, làm việc vất vả vẫn không thể muốn làm gì thì làm như vậy?


Trịnh Cẩn Dư suy nghĩ một lúc, gọi điện cho Triệu Lỵ Lỵ.


Nếu là như vậy, cô có thể tha thứ anh.


“Cẩn Dư, sao vậy?” Triệu Lỵ Lỵ không nghe thấy giọng Trịnh Cẩn Dư nên hỏi.


Trịnh Cẩn Dư hơi khó nghĩ: “Mình muốn hỏi một chút, nếu như cậu và người khác xảy ra tai tiếng lên hot search, muốn xóa có thể không?”


Triệu Lỵ Lỵ cười: “Điều này có gì không được, có tiền là được.”


Trong lòng Trịnh Cẩn Dư căng thẳng : “Vậy phải mất bao lâu?”


Triệu Lỵ Lỵ hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ nhanh không?”


Quả nhiên có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.


Trái tim Trịnh Cẩn Dư như bị người ta ném vào nước lạnh, im lặng một lúc mới không vui hỏi: “Vậy nếu như là Lục đại thiếu thì sao?”


“Anh ta?” Triệu Lỵ Lỵ vô cùng coi thường nói: “Đương nhiên là muốn xóa lúc nào thì xóa lúc ấy.”


Trịnh Cẩn Dư: “…”


Một ngụm máu trào lên lồng ngực suýt nữa thì phun ra ngoài.


Đây còn không phải chuyện khiến người ta khó chịu nhất, chỉ nghe thấy Triệu Lỵ Lỵ nói: “Giống như anh ta ở đẳng cấp khác, anh ta không cho phép, cũng không ai tùy tiện đăng tin này.”


Thì ra còn có loại đặc quyền này.


Trịnh Cẩn Dư khổ sở vài giây, không cam lòng hỏi tiếp: “Vậy có phải trước đây anh ấy xảy ra chuyện, mọi người không công nhận?”


Triệu Lỵ Lỵ khinh thường nói: “Cậu đừng quên, anh ta là ai!”


Cúp máy, cả người Trịnh Cẩn Dư cũng không ổn.


Lúc trước Triệu Minh Viễn bắt nạt coi thường nguyên chủ, bây giờ Lục Tư Sâm có phải đang bắt nạt coi thường cô không?


Tra nam còn thật sự là tre già măng mọc, cùng lắm thì cùng đá đi.


Trịnh Cẩn Dư một mình lẩm bẩm lầm bầm mắng chửi một lúc, lại cảm thấy nuốt không trôi cục tức này. Dựa vào cái gì anh ở trong biệt thự với uống champagne với người đẹp, cô ở nơi lạnh lẽo này.


Dứt khoát đưa chuyện tai tiếng của anh trực tiếp ra ánh sáng giống như Triệu Minh Viễn.


Nghĩ như vậy, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy đỡ tức hơn, cô cầm điện thoại bản thân trang điểm rồi ra ngoài.


Vẫn là lần đầu tiên đến nhà cũ nhà họ Lục, Trịnh Cẩn Dư bảo tài xế đỗ xe ở cửa, cô định một mình chạy vào.


Cô chống gậy, đeo kính đen siêu to, đi thăm dò trong viện.


Còn tưởng rằng phải có chút thủ đoạn mới có thể vào được, không ngờ rằng cửa chính mở rộng, ngay cả bảo vệ cũng không thấy.


Trong lòng không nhịn được mà phỉ nhổ, bảo vệ nhà họ Lục cũng quá kém, nếu một người xấu vào thì thế nào?


Thảo nào trước đây chân của Lục Tư Sâm có thể bị thương.


Chương 48


Trịnh Cẩn Dư vốn nghĩ kỹ trước rồi. Nếu có người dám cản cô, thì vứt giấy kết hôn trước mặt bọn họ. Bây giờ nhìn thấy cũng không dùng được.


Bên trong có mấy tòa nhà, nhưng chỉ có một tòa có ánh đèn.


Cô suy nghĩ một lúc đi theo ánh đèn đó.


Nhà họ Lục thật sự quá rộng. Nếu không có ánh đèn kia soi đường, cô sẽ không thể tìm được phòng ngủ của Lục Tư Sâm.


Cho dù như vậy, cô cũng không thể chắc chắn bản thân nhất định đến phòng ngủ của anh.


Nhưng anh cũng trắng trợn như vậy, lại ở nhà họ Lục, dĩ nhiên không thể không đề phòng.


Trịnh Cẩn Dư chạy hồng hộc mười mấy phút mới đến tòa nhà.


Tòa nhà yên lặng, giống như không có người.


Trong nháy mắt Trịnh Cẩn Dư lập tức nghi ngờ, nhưng rất nhanh nghĩ đến nếu Lục Tư Sâm làm việc đáng xấu hổ như vậy, đương nhiên không thể lộ mặt với người ngoài.


Cho nên cố ý đuổi người khác đi cũng là bình thường.


Điều này khiến cô càng tức giận.


Trịnh Cẩn Dư mở chức năng quay phim trong điện thoại lên, tùy thời có thể quay lại cảnh tượng kịch liệt không bình thường.


Đèn cầu thang tối tăm, cô đi theo chiếc cầu thang gỗ lên tầng. Nhưng quá nhiều phòng, cô vốn dĩ không biết phòng nào mới là của Lục Tư Sâm.


Đúng lúc này, một mùi hương thơm từ hướng nào đó bay đến.


Hôm ấy ở nhà mình, Tôn Cẩn Tình đến tìm anh, bị cô ta xịt rất nhiều nước hoa.


Loại nước hoa đó khi xịt lên bất kể tắm thế nào cũng không hết được.


Mùi hương thơm này nhất định từ trên người Lục Tư Sâm bay ra.


Cô đi về phía mùi hương, một tiếng nhạc trong trẻo dịu dàng truyền đến.


Trịnh Cẩn Dư dừng bước. Đôi nam nữ chết tiệt này còn dùng âm nhạc, khẳng định không làm chuyện gì tốt đẹp.


Trịnh Cẩn Dư dùng gậy đập hai cái xuống thảm, thở hồng hộc đi đến.


Đến cửa, cô không trực tiếp lao vào, mà một tay cầm điện thoại, một tay nhẹ nhàng mở cửa ra. Cô thò đầu vào thăm dò trước, cẩn thận quan sát động tĩnh bên trong.


Căn phòng bài trí theo phong cách tao nhã mà rộng rãi. Lúc này Trịnh Cẩn Dư không có tâm trạng quan sát những thứ này, chỉ tập trung tìm kiếm hình bóng của hai người.


Hả, vậy mà không có ai?


Trịnh Cẩn Dư cảm thấy kỳ lạ, chỉ thấy có một chiếc giường lớn trống không, không thấy bóng người nào.


Cô từ từ đẩy cửa vào, vừa nghi ngờ vừa tiến vào bên trong.


Cô không thể ngửi nhầm mùi hương của người đàn ông này được, nhất định trong phòng này.


Nhưng tại sao không thấy người chứ?


Dưới đất đặt một chậu hoa vô cũng lớn, bên trên cắm một bó hoa hồng đỏ rất tươi đẹp.


Hoa hồng kiều diễm ướt át, xinh đẹp đến mức mù mắt người.


Lúc này, Trịnh Cẩn Dư chỉ muốn đi đến dẫm nát hoa!


Cô chưa từng được nhận hoa hồng. Lục Tư Sâm tên đàn ông thối tha này lại dám tặng cho người khác.


Hu hu hu, thật là càng nghĩ càng đau lòng.


“Bà xã, cuối cùng cũng chịu đến tìm anh rồi à?”


Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp truyền đến. Bả vai hơi trĩu xuống, hơi thở nóng ấm phả vào cổ cô, cô bị ai đó ôm vào lòng ngực.


“Bà xã, nhớ anh không?” Lục Tư Sâm ôm lấy người phụ nữ mềm mại thơm tho trong ngực, cằm đặt ở cổ cô, vùi đầu ngửi hương thơm tỏa ra từ làm da mịn màng của người phụ nữ. Đối với anh mà nói đây là một loại mị lực chết người.


Anh đã sớm muốn ôm cô thế này. Thứ nhất lúc trước bản thân luôn ngồi xe lăn, sợ hãi đột nhiên đứng dậy dọa cô sợ.


Với lại tình cảm hai người vẫn chưa phát triển thuận lợi như bây giờ, cho nên anh vẫn luôn nhẫn nhịn.


Lúc này trong ngực mềm mại thơm tho, thật sự không có gì khiến người đàn ông thích bằng.


Anh cúi đầu tự nhiên cọ cọ, tiếp xúc da thịt, hấp thu độ ấm của nhau.


Trịnh Cẩn Dư cảm thấy một luồng nhiệt ở cổ không có cách nào khống chế được nhanh chóng chạy dọc thân thể mình.


Cô theo phản xạ cứng đờ, kinh ngạc đứng đó, nhất thời không biết phải làm thế nào.


Một lúc sau, Trịnh Cẩn Dư đột nhiên nhận ra gì đó.


Cô đến bắt gian, sao bây giờ bị người ta ôm chứ?


“Lục Tư Sâm.”


Cô dùng sức tránh ra khỏi ngực người đàn ông. Cô lùi về sau hai bước, hai tay chống eo tức giận chất vấn: “Người phụ nữ kia đâu?”


Trong ngực trống rỗng, Lục Tư Sâm bất đắc dĩ nhìn cô gái đang tức giận trước mặt: “Người phụ nữ nào?”


Trịnh Cẩn Dư nhìn khắp nơi: “Chính là người phụ nữ đó.” Cô thấy Lục Tư Sâm không thừa nhận, bắt đầu tìm khắp nơi: “Đừng tưởng rằng giấu kỹ thì tôi không tìm ra được, tốt nhất bây giờ trốn cho kỹ, đừng để tôi tìm ra. Nếu không tôi sẽ khiến các người…”


“Trịnh Cẩn Dư!” Lục Tư Sâm thực sự nghe không lọt tai: “Nói linh tinh xem anh trừng trị em thế nào!”


Để người đàn ông của mình ở cùng một người phụ nữ, thật sự không tốt chút nào. Trịnh Cẩn Dư không nói, cô lao ra nhà tắm đấy cửa xem cũng không thấy gì.


Quay về phòng ngủ, tìm dưới gầm giường, trong tủ treo quần áo, trên sân thượng, trần nhà…


Cô cũng cẩn thận kiểm tra mọi thứ một lượt, thậm chí còn đứng trước mặt Lục Tư Sâm, ngửi quần áo anh từ trên xuống dưới một lượt.


Chỉ dựa vào độ nhạy cảm của mũi cô thật sự có mùi của người phụ nữ nào, cô không thể nào không ngửi ra.


Không thể nào?


Trịnh Cẩn Dư nhíu mày, sao không có mùi hương của người lạ nào?


Chẳng lẽ quan hệ xong vừa mới tắm rửa à?


Lục Tư Sâm nhìn người vợ nhỏ của mình, anh đã không còn lời nào muốn nói nữa.


Đây không phải dáng vẻ một người phụ nữ bắt gian anh sao.


“Nói thật đi, rốt cuộc anh giấu ở đâu?” Trịnh Cẩn Dư nhìn chằm chằm Lục Tư Sâm. Lúc này biết rõ mình sai rồi, nhưng nói thế nào cũng không nhận lỗi.


Lục Tư Sâm nhếch môi dưới, bất đắc dĩ nói: “Em nói xem trừ người mù như em ai có thể thích một người què?”


Trịnh Cẩn Dư không tin: “Vậy anh không phải khỏi rồi sao?”


Lục Tư Sâm nắm bàn tay nhỏ của cô đặt ở vị trí trái tim: “Vậy em cảm nhận đi, nơi này có người khác sao?”


Cuối cùng Trịnh Cẩn Dư đã hiểu hết chuyện xảy ra.


Chẳng trách cô vẫn cảm thấy có vấn đề.


Thân phận của Lục Tư Sâm như vậy, nếu muốn phụ nữ nào sao có thể đến mức lên cả hot search?


Cho nên tin tức đấy chắc chắn là do anh cố tình bỏ qua.


“Tin tức đấy là anh cố tình bỏ qua đúng không?”


Lục Tư Sâm có thể không thừa nhận chuyện này: “Sao có thể, mấy ngày nay anh bận rộn đâu biết tin tức nào đâu.”


“Giả dối.” Trịnh Cẩn Dư nghiêng đầu liếc nhìn anh: “Còn biệt thự rộng này xảy ra chuyện gì?”


“Bảo vệ đâu?”


“Cả một biệt thự lớn như vậy đều tối đen, chỉ có tòa này sáng, ngay cả một người cũng không nhìn thấy. Đừng nói là anh sắp xếp nhé?”


Lục Tư Sâm bắt đầu nói gần nói xa: “Không phải đã mấy ngày không gặp, hôm nay nghe nói em quay về, anh nghĩ em nhất định nhớ ông xã mình. Lỡ đâu em đến tìm anh thì làm thế nào?”


“Cho nên anh đã trở về.”


“Chẳng lẽ trừ sự nghi ngờ ra em không có gì cho anh à?”


Giọng người đàn ông trầm thấp, ngầm ý trêu chọc, nói không rõ, cố tình trong mắt lộ ra ý vị không rõ, khiến người ta nhìn thấy vừa xấu hổ vừa thẹn thùng.


Trịnh Cẩn Dư chỉ có thể sử dụng đòn chí mạng, không nhìn thấy gì vươn tay dò trong không khí: “Lục thiếu nói gì, em không nhìn thấy, nghe cũng không hiểu.”


Cô vừa nói vừa chột dạ vừa chạy ra ngoài.


Chỗ này không thể ở lâu, nếu không tối nay cô nghi ngờ mình sẽ bị lão đại Lục ăn sạch sẽ.


Vẫn là chạy trước.


Lục Tư Sâm lại không chịu buông tha cô, kéo cổ tay cô lại.


Cổ tay cô gái cực kỳ tinh tế, da thịt nhẵn nhụi, cầm ở trong tay mềm mại giống như không có xương vậy.


“Cẩn Dư…”


Trịnh Cẩn Dư bị kéo không đi được, chỉ có thể kiềm chế nhịp tim đập loạn, hỏi: “Sao vậy?”


Giọng Lục Tư Sâm hơi khàn: “Đây cũng là nhà của em, đừng đi, được không?”


Câu này nghe rất êm tai.


Nhưng Trịnh Cẩn Dư chưa chuẩn bị sẵn sàng.


Lục Tư Sâm đứng dậy rồi, có thể đối với cô một lòng một dạ không?


Nhưng người ta là lão đại nhà giàu, không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn nhào đến. Đến lúc đó một cô gái không cha không mẹ như cô…


Nhưng cô không thể nào nói thẳng ra lời này. Im lặng một lát, thái độ cô vô cùng kiên quyết, nói: “Anh là người đàn ông em lấy về, muốn ở bên nhau anh phải đi với em.”


Lục Tư Sâm: “…”


Lúc ấy hai người bên nhau là thỏa thuận, vốn không phải ở rể, bây giờ nói như vậy có chút ý tứ.


Anh cũng không cần thiết phải nói rõ ràng với cô.


Chỉ là bây giờ là thời gian đặc biệt.


Nơi này là nhà họ Lục, anh ở nơi này, nơi này tượng trưng cho Lục thị trong tay anh, nhà họ Lục trong tay anh.


Nếu như dọn ra ngoài sẽ khiến người có mưu đồ lợi dụng.


Dù sao lúc này em trai còn ở nhà họ Lục.


Nghĩ đến đây, Lục Tư Sâm nói: “Vậy anh cưới em.”


Trịnh Cẩn Dư quay đầu híp mắt: “Cưới em cũng không được giống trước đây, có giấy kết hôn là xong.”


Lục Tư Sâm cong môi: “Vậy điều kiện của em là gì?”


Trịnh Cẩn Dư không nghĩ ngợi chút nào, nói: “Em muốn có một hôn lễ lớn nhất thế giới. Anh phải nói anh yêu em, yêu em cả cuộc đời, vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi em, phản bội em trước toàn thế giới. Nếu không em sẽ không vào nhà họ Lục, anh chính là con rể nhà họ Trịnh em.”


“Được.” Lục Tư Sâm không chút do dự đáp: “Đợi anh làm xong việc, lập tức tổ chức một đám cưới lớn nhất thế giới, cho em làm cô dâu đẹp nhất, hạnh phúc nhất.”


Điều này còn được, Trịnh Cẩn Dư vui vẻ.


Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy nụ cười hạnh phúc, chỉ là hơi ngượng ngùng, nhưng càng tô điểm vẻ đẹp của cô.


“Vậy đợi anh chuẩn bị xong hãy nói sau.” Dứt lời, cô muốn rút tay mình về rồi rời đi.


Chỉ cần Lục Tư Sâm chịu cho cô một hôn lễ sang trọng nhất, nói yêu cô trước toàn bộ người trên thế giới. Dù sau này có phản bội, cô cảm thấy như vậy cũng đáng.


Lục Tư Sâm vô cùng không nỡ buông tay, một lúc sau lại nắm thật chặt. Anh tiến về phía trước, đưa đầu, chìa má trái ra: “Hôn một cái rồi đi.”


Trịnh Cẩn Dư không muốn hôn: “Không muốn.”


Xấu hổ chết.


Rõ ràng đến bắt gian, người chưa bắt được, còn phải phải hôn anh, thật xấu hổ!


Lục Tư Sâm nhìn cô không chịu, cố ý nói: “Vậy anh cũng không để em đi, em tự xem làm thế nào đi.”


Hôn một cái cũng không phải chuyện lớn gì, cũng không phải chưa từng hôn.


Trịnh Cẩn Dư thấy anh không chịu buông tay, hơi do dự nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái: “Được rồi.”


Lục Tư Sâm hài lòng gật đầu: “Bốn cái.”


Lúc Trịnh Cẩn Dư rời khỏi biệt thự, trong lòng luôn nghĩ về chuyện hôn năm cái.


Lúc ấy cô vì muốn anh giúp đỡ nên thuận miệng nói. Nhưng nhìn dáng vẻ của anh, có lẽ là làm thật.


Bây giờ cô suy nghĩ kỹ, thật sự đến lúc năm cái rốt cục phải tặng quà gì.


Nếu không…


Thật sự đem mình tặng cho anh?


Thật sự không cần xấu hổ quá.


Sau Trịnh Cẩn Dư đi, Lục Tư Sâm triệu tập người họp cả đêm. Chuyện phương hướng của công ty không thành vấn đề, nhưng lỗi vặt nhiều, công ty lớn như vậy không phải lập tức xử lý được hết.


Sau khi lấy lại công ty từ tay mẹ kế, phải xếp sắp lại người của mình khắp nơi, toàn là chức vụ quan trọng. Mặc dù Lục Tư Sâm có người, nhưng cùng không thể lập tức thay thế nhiều chức vụ như thế.


Quan trọng nhất chính là để lại bọn họ cục diện rối rắm rất khó giải quyết, người không có năng lực vốn không giữ lại được.


Lúc này Lê Mặc Dương cũng từ công ty mình qua đây giúp đỡ.


Lúc cuộc họp được một nửa thì nghỉ. Anh ta đi vào phòng vệ sinh, vừa mới vào đã bị Lục Tư Trình chặn đường.


“Anh Lê, em muốn nói chuyện chút.”


Lê Mặc Dương nhíu mày, không muốn nói chuyện với Lục Tư Trình cho lắm.


Chuyện liên quan đến nhà họ Lục, người ngoài như anh ta chen vào không tốt.


Nhưng Lục Tư Trình vốn không cho anh ta cơ hội, lấy hộp thuốc lá từ trong túi, lấy ra một điếu thuốc đưa vào tay anh ta sau đó bật lửa.


“Anh Lê, anh em chúng ta đều lớn lên cùng nhau. Bây giờ là thời điểm quan trọng, anh thấy chết không cứu sao?”


Lê Mặc Dương đi đến đầu cầu, hít một ngụm thuốc lá, vô cùng khó chịu nói: “Cậu cũng biết tính cách của anh cậu, nếu tôi dám nói gì, lập tức đuổi tôi ra ngoài.”


Lục Tư Trình vén mái tóc vàng, bộ dạng sắp khóc nói: “Nếu anh không có cách gì, vậy em nên làm gì?”


“Em từng tìm và hỏi ý kiến của luật sư, chỉ cần anh em nhả ra, ít nhất mẹ em có thể phán thiếu vài năm. Bà ấy cũng lớn tuổi rồi, vất vả cả đời vì chúng em, chẳng lẽ phải để bà ấy chết trong đó?”


Những lời này động chạm đến lòng người, Lê Mặc Dương thở dài: “Muốn trách chỉ có thể trách mẹ cậu lòng dạ quá độc ác.”


“Anh Lê.” Lục Tư Trình nhíu mày không thích nghe câu này, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.


Lê Mặc Dương: “Người thuê sát thủ là bà ấy, nếu không phải anh Sâm mạng lớn, bây giờ người chết chính là anh cậu.”


Lục Tư Trình dựa vách tường, cúi đầu không nói gì, chuyện này về sau cậu ta mới biết.


Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cậu ta có thể làm gì?


“Nếu như trước kia em biết được, em nhất định sẽ ngăn bà ấy lại. Từ trước đến giờ em chưa từng nghĩ sẽ thừa kế công ty, cái này anh cũng biết.”


Lê Mặc Dương nói tiếp: “Không chỉ tôi biết, anh cậu anh ta cũng biết. Nếu không cậu nghĩ cậu có thể thoát được sao?”


“Vậy bây giờ rốt cuộc em phải làm thế nào?” Lục Tư Trình sốt ruột: “Cũng không thể nhìn mẹ em bị phán như vậy được?”


Lê Mặc Dương hút xong một điếu thuốc, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh, im lặng một lúc nói: “Thật ra có một người phù hợp, không chừng có thể nói động anh cậu.”


“Nếu cô ấy cũng không được, đó chính là do số mệnh của mẹ cậu.”


“Ai?” Lục Tư Trình giống như gặp được ân nhân cứu mạng, đôi mắt cũng sáng rực.


Lê Mặc Dương gằn từng chữ: “Chị, dâu, cậu.”


“Chị dâu?” Lục Tư Trình ngẩn người, sắc mặt tràn đầy nghi ngờ: “Cô người mù đó, cô ta có được không?”


Lê Mặc Dương hỏi ngược lại: “Sao không được?”


Lục Tư Trình: “Nhưng em cảm thấy anh em cũng không thích cô ấy nhiều, khi anh em quay về nhà họ Lục cũng không đón cô ấy về.”


“Lúc ấy kết hôn chắc là giận dỗi thôi.”


Lê Mặc Dương lại không đồng ý với cách nhìn của cậu ta: “Cậu cũng không nghĩ đến anh cậu một chút. Nếu anh cậu thật sự không thích, ai có thể khiến anh cậu quyết định cưới một người phụ nữ chứ?”


“Không quay về là thời cơ chưa đến, đợi đến lúc sẽ đón về.”


Như vậy nói hình như cũng đúng, Lục Tư Trình im lặng một lúc, ánh mắt dần dần sáng ngời: “Vậy được, bất kể lành thành què thế nào, em cứ đi cầu xin người phụ nữ kia trước vậy.”


Cậu ta vừa nói muốn đi, nhưng Lê Mặc Dương đưa tay ngăn lại: “Nếu cậu có thái độ này thì đừng đi, nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài.”


Lục Tư Trình: “Vậy em phải làm sao?”


Lê Mặc Dương: “Con gái đều mềm lòng, điều này cậu còn không hiểu sao. Nhưng dù sao cũng đừng làm khó cô ấy, nếu không chừng anh cậu còn làm trầm trọng hơn.”


“Vâng.” Lục Tư Trình nói: “Em biết phải làm gì rồi.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom