• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (8 Viewers)

  • Chương 891-895

Chương 891: Quái vật

Doanh trại thủy quân Đông Hải.

Trịnh Trì Viễn bị rám nắng cháy đen dẫn theo đội thuyền từ từ tiến vào bến thuyền thủy quân.

Để tránh né “Ngự triệu” của Tứ hoàng tử, anh ta đã ra biển diệt cướp được mấy tháng rồi.

Cướp biển chưa tiêu diệt được bao nhiêu mà lương thực của đội thuyền sắp chạm đáy, lần này là trở về để bổ sung tiếp viện.

“Bảo người bên dưới nhanh chóng làm việc, mau thu dọn đồ đạc, sáng mai tiếp tục ra khơi!"

Trịnh Trì Viễn sợ Tứ hoàng tử biết anh ta trở về, dự định ở lại bến thuyền một đêm là đi ngay.

Trong lúc sắp xếp người bốc hàng, anh ta hỏi giáo úy đang đến gần mình: “Gần đây có xảy ra chuyện gì không?”

“Chuyện này…”

Giáo úy sửng sốt.

Mấy tháng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, anh ta cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Suy nghĩ một chút, anh ta kể từ vụ Phùng tiên sinh công khai việc Tứ hoàng tử soán vị, lại còn cấu kết với Thổ Phiên.

“Ngươi nói cái gì, Tứ… Bệ hạ giết cha soán vị hả? Còn cấu kết Thổ Phiên tấn công Xuyên Thục?”

Trịnh Trì Viễn dừng lại bước chân, cẩn thận nhìn xung quanh: “Chuyện này mà ngươi dám tùy tiện nói bậy thế à, nếu bị người nghe được, ngươi còn cần cái đầu của mình hay không?”

Trịnh Trì Viễn sinh ra trong một gia đình phú quý, cũng coi như tinh thông sách sử, Tứ hoàng tử cũng không phải là hoàng đế đầu tiên giết cha soán từ trước tới nay, nhưng chuyện như này làm được chứ không nhắc đến được.

Lỡ như bị Tứ hoàng tử biết giáo úy thảo luận việc này với anh ta, cho dù Tứ hoàng tử coi trọng thủy quân thế nào thì tuyệt cũng sẽ để yên.

“Tướng quân, chuyện này đã truyền khắp Đại Khang, không còn là bí mật nữa."

Giáo úy nói: “Nếu không tin thì buổi tối ngài đi sân khấu kịch nhìn xem, tiên sinh kể chuyện toàn kể như chuyện bình thường.”

“Bệ hạ chẳng lẽ mặc kệ sao?” Trịnh Trì Viễn sửng sốt.

Đối với hoàng đế giết cha soán vị mà nói, đây tuyệt đối là điều tối kỵ cả đời.

“Bệ hạ muốn kiểm soát, nhưng phải làm được thì mới tính chứ!” Giáo úy nói: “Tướng quân ra biển nên không biết, Ngô vương, Sở vương, Tương vương, Tấn vương, Tần vương đều tạo phản, Khánh Hoài tướng quân và Khánh Hâm Nghiêu đại nhân tuy rằng không có hạ cờ luôn, nhưng cũng phái quân đến thẳng kinh thành.”

“Tại sao lại như vậy?”

Trịnh Trì Viễn lẩm bẩm tự nói, đầy mặt kinh ngạc: “Đại Khang sao lại biến thành như vậy?”

Anh ta đã mới đi được mấy tháng mà thôi, thật sự không thể tưởng tượng rằng sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy.

Sau đó thở dài nói: “Nếu Kim tiên sinh còn sống thì tốt rồi…”

“Tướng quân, đây là điều ta muốn nói,” Giáo úy nói: “Kim tiên sinh đã trở lại!”

“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!” Đôi mắt Trịnh Trì Viễn lập tức trừng đến tròn xoe.

“Thuộc hạ nói, Kim tiên sinh đã trở lại!” Giáo úy trịnh trọng nói.

“Kim tiên sinh đã trở lại…” Trịnh Trì Viễn lộ vẻ mặt không thể tưởng tượng: “Ngươi biết ta nói là Kim tiên sinh nào không?”

“Là Kim tiên sinh của tiêu cục Trấn Viễn?” Giáo úy hỏi.

“Kim tiên sinh đã trở lại thật hả?” Nhịp thở của Trịnh Trì Viễn trở nên gấp gáp: “Nói cho ta biết chuyện là sao?”

“Khoảng thời gian trước nghe nói Ngô vương đánh nhau ở thượng nguồn, về sau mới biết được, hóa ra Ngô vương muốn chặn đứng đường về Xuyên Thục của Kim tiên sinh.”

Giáo úy nói: “Về sau ta phái người hỏi thăm một chút, hình như là Kim tiên sinh sống sót sau vụ đắm thuyền, nhưng lại sống trên đảo và được nhân viên hộ tống tìm thấy, vốn dĩ Kim tiên sinh muốn âm thầm về Xuyên Thục, nhưng không biết làm sao lại rò rỉ tin tức, bị Ngô vương biết ngài ấy còn sống nên phái người điên cuồng vây công Kim tiên sinh.”

“Vậy Kim tiên sinh bây giờ sao rồi?” Trịnh Trì Viễn túm lấy bả vai giáo úy hỏi.

“Kim tiên sinh đánh không lại Ngô vương, bèn lui về Đông Hải, hình như đến xưởng đóng thuyền nhà họ Hồng.” Giáo úy trả lời.

“Chuẩn bị thuyền, ta muốn đi xưởng đóng thuyền!”

Sau khi lênh đênh trên biển mấy tháng, Trịnh Trì Viễn vốn muốn ngủ một giấc thật ngon, sau khi nghe được tin tức, anh ta ước sao mình có thể bay thẳng đến xưởng đóng thuyền ngay bây giờ.

Nhưng chưa lên thuyền thì có một lính thủy quân cưỡi ngựa chạy như điên đến.

“Tướng quân, tướng quân! Trên sông xuất hiện một con quái thú!”

“Quái thú gì?” Trịnh Trì Viễn nhíu mày: “Có phải nhìn thấy cá voi hay không?”

Anh ta ở Đông Hải bao nhiêu năm như vậy, đã quen với cá voi, nhưng đối với nhiều người mới nhập ngũ, lần đầu tiên nhìn thấy một con cá lớn như vậy quả thực sẽ khiến họ nghĩ đó là một con quái vật.

“Không phải cá voi, mà là một con quái thú trông y như chiếc thuyền!” Cậu lính tỏ vẻ hoảng sợ nói: “Con thuyền kia bốc khói trắng trên đầu, nó còn phát ra một âm thanh lớn rất đáng sợ, chạy cũng cực kỳ nhanh!”

“Quái thú trông giống thuyền?” Trịnh Trì Viễn quay đầu nhìn về phía giáo úy: “Ngươi từng thấy quái thú nào như vậy chưa?”

“Chưa từng!” Giáo úy lắc đầu.

“Đi, đi xem!” Trịnh Trì Viễn nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ.

Thuyền đi đến bến thuyền, Trịnh Trì Viễn bụm tay che nắng nhìn về hướng đông, quả nhiên trông thấy một chiếc thuyền lớn nhanh chóng lao tới.

Giây tiếp theo, sắc mặt Trịnh Trì Viễn cũng thay đổi.

Con thuyền đang tới đúng như những gì cậu lính nói, nó trông gần giống hệt thuyền, nhưng nó phun ra làn khói trắng dày đặc từ trên nóc và phát ra những tiếng động lớn.

Tốc độ cũng rất nhanh!

Trịnh Trì Viễn ra tới nơi thì khoảng cách từ thuyền lớn đến bến thuyền còn có mấy dặm, trong lúc anh ta quan sát thì nó đã chạy đến lối vào bến thuyền.

Lúc này Trịnh Trì Viễn đã xác nhận, đây không phải quái thú gì cả, nó là một loại thuyền mà trước nay chưa thấy.

Địch bạn chưa rõ, Trịnh Trì Viễn sợ con thuyền bí ẩn sẽ tấn công bến thuyền, anh ta định quay lại và ra lệnh cho hạm đội thủy quân chuẩn bị nghênh địch, lại bị giáo úy đứng bên cạnh kéo tay.

“Tướng quân, hình như là người của tiêu cục Trấn Viễn, ngài nhìn dưới làn khói trắng kia, có phải là cờ đen của họ không?”

“Tiêu cục Trấn Viễn?”

Trịnh Trì Viễn híp mắt nhìn, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

Vừa rồi vì khoảng cách xa và làn khói trắng cuồn cuộn nên anh ta không thể nhìn rõ.

Bây giờ thuyền lớn đã tiến vào, nhìn kỹ hơn, không phải là cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn thì là gì?

“Đúng là lá cờ của tiêu cục Trấn Viễn… nhưng mà con thuyền này là sao đây?”

Trịnh Trì Viễn quay đầu hô: “Giương cờ tín hiệu, ta muốn gặp Kim tiên sinh!”

Trên bờ người cầm cờ nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng vung cờ, ý bảo thuyền lớn dừng lại.

Trên thuyền, Kim Phi dẫn theo Vạn Hạc Minh và Mãn Thương ở phòng máy, giảng giải về máy hơi nước cho bọn họ.

Ngày hôm qua y nhận được tin tức từ Kim Xuyên, một đại quân Thổ Phiên ngụy trang đã lẻn vào Kim Xuyên nhờ sự che đậy của đám nhà giàu địa phương, muốn công kích làng Tây Hà.

Tuy rằng đội Chung Minh kịp thời phát hiện, chặn đánh cách đó hơn 20 dặm, nhưng nhân viên hộ tống hốt hoảng ứng chiến, lại không có đủ lựu đạn và khinh khí cầu chi viện nên bị tổn thất nghiêm trọng.

Chuyện này khiến Kim Phi ý thức được tầm quan trọng của truyền thừa.

Nếu y có truyền nhân, kẻ nào dám công kích làng Tây Hà chứ?

Thậm chí Tứ hoàng tử cũng không dám soán vị.

Trước đây y bận rộn nhiều việc, không có thời gian để huấn luyện đệ tử đàng hoàng, nếu y chết, rất nhiều kỹ năng sẽ bị thất truyền.

Cho nên Kim Phi quyết định sau này phải dạy dỗ tốt các đệ tử của mình.

Trên thuyền có động cơ hơi nước, thời gian rất nhiều, là cơ hội tốt nhất để giảng dạy tại chỗ.

Khi y đang giải thích những bức vẽ cho Vạn Hạc Minh thì Thiết Chùy chạy vào.

“Tiên sinh, thủy quân phát tín hiệu cờ yêu cầu chúng ta dừng thuyền, bảo tướng quân của họ muốn gặp mặt!”

“Trịnh Trì Viễn đã trở lại à?”

Kim Phi suy nghĩ rồi nói: “Dừng thuyền đi, bảo Trịnh Trì Viễn lên thuyền.”
Chương 892: Bắt chẹt

Xì xì! Xì xì….

Chiếc thuyền hơi nước từ từ dừng lại, Trịnh Trì Viễn nhanh chóng bảo binh lính thủy quân chèo mái chèo đuổi theo.

Chạy đến bên dưới thuyền hơi nước, anh ta không vội vàng lên thuyền mà chèo vòng quanh thuyền một vòng lớn.

Nhìn thấy trục sắt không vào nước ở đuôi thuyền, Trịnh Trì Viễn mơ hồ cảm thấy thuyền lớn có thể tự đi mà không cần gió, có lẽ là có liên quan rất nhiều đến trục sắt, nhưng anh ta không hiểu nguyên lý là gì.

Sợ Kim Phi chờ đợi sốt ruột, Trịnh Trì Viễn không kịp nghiên cứu, mà leo lên thuyền hơi nước theo chiếc thang dây được hạ xuống từ boong thuyền.

Khi lên đến boong thuyền, đã thấy Kim Phi đang đứng cách đó không xa.

Mấy lần gặp mặt trước đó, Kim Phi luôn nở nụ cười tươi, nhưng lần gặp mặt này, vẻ mặt Kim Phi rất nghiêm túc, có cảm giác bình tĩnh và uy quyền.

Trịnh Trì Viễn vốn định chào hỏi như lần trước, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Kim Phi, anh ta không khỏi thấy tim mình đập mạnh, anh ta trịnh trọng chắp tay hành lễ: "Hạ quan Trịnh Trì Viễn, bái kiến Quốc sư đại nhân!"

"Trịnh đại nhân, ta đã không còn là Quốc sư!" Kim Phi cười nhạt nói: "Tước vị chức quan của ta đều đã bị đương kim bệ hạ phế bỏ!"

"Không, Trần Chinh giết cha hành thích vua là hành vi đại nghịch bất đạo, Trịnh Trì Viễn ta tuy ở biên cương xa xôi, không thể lo được chuyện triều đình tranh đấu, nhưng luân lý làm người đơn giản nhất không phải là không biết!"

Trịnh Trì Viễn lớn tiếng nói: "Trần Chinh không phải là đương kim bệ hạ, thực sự là một nghịch tặc, Trịnh Trì Viễn chỉ nhận sắc phong của Tiên hoàng, trong lòng ta, tiên sinh vĩnh viễn là Quốc sư của Đại Khang, vĩnh viễn là Nhất Tự Tịnh Kiên vương do đích thân bệ hạ sắc phong!"

Kim Phi nghe vậy, không khỏi hơi nheo mắt lại.

Ở trong lòng y, Trịnh Trì Viễn là một người xảo quyệt, nhưng bây giờ lại thể hiện lập trường kiên định như vậy, khiến Kim Phi không khỏi kinh ngạc.

Trước mặt nhiều người như vậy, Trịnh Trì Viễn nói ra lời như thế này, chứng tỏ anh ta đã đứng về phe mình rồi.

"Trịnh tướng quân, ngài muốn gặp ta, có chuyện gì không?" Sắc mặt Kim Phi dịu lại.

"Không có gì, chỉ nghe nói Quốc sư đại nhân trở về bình an, ta đến đây thỉnh tội!"

Trịnh Trì Viễn quỳ một chân xuống đất, cúi đầu nói: "Hạ quan không xử lý sạch sẽ bọn cướp biển, hại đại nhân bị bọn cướp biển đánh lén, xin đại nhân trách phạt!"

Dựa theo quy định, toàn bộ Đông Hải đều thuộc quyền quản lý của thủy quân, Kim Phi gặp cướp biển trên biển, nếu truy cứu thì Trịnh Trì Viễn người phụ trách thủy quân thực sự có trách nhiệm không thể trốn tránh được.

"Chuyện đó sau này hãy nói, gần đây Đại Khang hỗn loạn, chư vương tạo phản, bọn cướp biển khó tránh khỏi sẽ lợi dụng sơ hở, hy vọng Trịnh tướng quân canh giữ tốt bờ biển, đừng để xảy ra sự việc tương tự nữa!"

Kim Phi cúi đầu nhìn Trịnh Trì Viễn: "Đặc biệt là xưởng đóng tàu nhà họ Hồng, nhất định không thể để mất, nếu không đừng trách ta không niệm tình xưa!"

"Dạ, hạ quan sẽ dùng hết sức lực khả năng, bảo vệ Đông Hải, bảo vệ xưởng đóng tàu!"

Trịnh Trì Viễn nghe vậy, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Lời nói của Kim Phi vẫn thẳng thắn như thường.

"Đứng lên đi!" Kim Phi gật đầu, ra hiệu cho Trịnh Trì Viễn đứng dậy.

Viên đá trong lòng Trịnh Trì Viễn lúc này mới rơi xuống đất, anh ta lau mồ hôi trên trán, đứng dậy.

Nhưng anh ta không rời đi mà có vẻ lưỡng lự muốn nói nhưng lại thôi.

"Trịnh tướng quân, vẫn còn chuyện gì nữa sao?"

"Quốc sư đại nhân, xin hỏi… tại sao thuyền của ngài có thể đi mà không có gió vậy, lại còn đi nhanh như thế nữa?"

Trịnh Trì Viễn xoa tay hỏi.

"Chuyện này nói ra dài lắm, sau này hãy nói tiếp."

Kim Phi liếc nhìn Trịnh Trì Viễn: "Sau khi xử lý quân phản loạn xong, ta sẽ chú trọng phát triển thủy quân, nếu ngài bảo vệ tốt Đông Hải, bảo vệ tốt xưởng đóng tàu, sau này các ngài cũng sẽ có thuyền lớn như vậy!"

Lý do sở dĩ y dừng thuyền để gặp Trịnh Trì Viễn chính là để gây sốc cho một kẻ xảo quyệt như Trịnh Trì Viễn, để tránh anh ta sẽ gây rắc rối ở Đông Hải.

Bây giờ có vẻ như Trịnh Trì Viễn đã đi đúng hướng và mục tiêu của y cũng đã đạt được.

"Cám ơn đại nhân! Vậy ta không trì hoãn ngài nữa! Hạ quan cáo lui!"

Trịnh Trì Viễn vui vẻ chắp tay lại, leo từ dây thang xuống trở về thuyền nhỏ.

Kim Phi gật đầu, ra hiệu cho thuyền hơi nước khởi động lại.

Trịnh Trì Viễn nhìn con thuyền chậm rãi rời đi, trong lòng nổi lên một cơn sóng lớn.

Vừa rồi anh ta nghe thấy sát khí nồng nặc trong lời nói của Kim Phi, Trịnh Trì Viễn dường như nhìn thấy một cơn bão máu sắp trào dâng ở Đại Khang!

Tốc độ của thuyền hơi nước càng lúc càng nhanh, không có cách nào phái một chiếc thuyền nhỏ đi trước dò đường được nữa, vì lý do an toàn, sau khi thuyền hơi nước vào địa bàn của Ngô vương, Kim Phi ra lệnh nâng một khinh khí cầu lên, dùng dây thừng buộc vào trên boong thuyền, làm tháp canh.

Khinh khí cầu gần như là vật đại diện của tiêu cục Trấn Viễn, đám quyền quý dọc bờ nhìn thấy khinh khí cầu, rối rít báo cáo với Ngô vương, hy vọng Ngô vương sẽ phái thủy quân đến chặn thuyền hơi nước.

Đáng tiếc, Ngô vương đã bị khinh khí cầu dọa sợ, đừng nói là phái thủy quân ra ngăn chặn, ông ta thậm chí còn sơ tán các trạm kiểm soát ở trên Trường Giang.

Thuyền hơi nước chạy thẳng một đường đến vịnh sông - nơi y từng trú ẩn trước đó

Bởi vì không có đèn pha, ban đêm không thể nhìn thấy được, Kim Phi không mạo hiểm đi đường, hạ lệnh cho thuyền hơi nước dừng lại dựa vào sát vịnh sông.

"Lần trước đi đi lại lại nhiều ngày như vậy mới đến được đây, bây giờ một buổi chiều đã đến nơi, thật sự là quá nhanh!"

Đường Tiểu Bắc vịn vào lan can boong thuyền, mặt đầy phấn khích: "Có thuyền tốc độ nhanh như vậy, trong vòng một năm ta đảm bảo sẽ kinh doanh dọc khắp bờ Trường Giang!"

"Tiểu Bắc, phải nhìn xa hơn chút, đừng hạn chế ở Đại Khang!"

Lúc này tâm trạng Kim Phi đã tốt hơn nhiều: "Trong đại dương rộng lớn, có vô số kho báu, đó mới là nơi thi triển kỹ năng của muội sau này!"

"Là đại lục châu Mỹ mà tướng công chàng từng nói sao?" Đường Tiểu Bắc hỏi.

"Không chỉ riêng đại lục châu Mỹ, trong đại dương còn có rất nhiều hòn đảo, có đảo sản xuất hương liệu, có đảo sản xuất trái cây, còn có nơi ẩn chứa nhiều khoáng sản phong phú nữa!"

Kim Phi nói: "Những thứ đó bây giờ đều là vô chủ, chỉ cần muội có thể tìm ra được, đó chính là của muội!"

Mặc dù đất đai của Hoa Hạ rộng lớn và giàu tài nguyên nhưng không phải tất cả các mỏ khoáng sản đều có, có một số tài nguyên cũng rất khan hiếm.

Kiếp trước, trong nước không chỉ gặp khó khăn về kỹ thuật mà một số tài nguyên quý hiếm cũng như vậy.

Ở kiếp này nếu có thể, Kim Phi không hy vọng con cháu đời sau của mình phải đối mặt với tình cảnh khó khăn như vậy nữa.

Cho nên y đã nghĩ xong xuôi, dù sao trên biển có rất nhiều hòn đảo nhỏ đều không có người ở, nếu có thể, y sẽ mang càng nhiều khoáng sản từ nước ngoài về hơn, nếu không dùng hết thì lấp biển, để lại cho con cháu đời sau.

Bắc Thiên Tầm bước từ khoang thuyền ra, trong tay cầm một nắm quả mận.

Cũng không biết là do ăn mấy tháng cá ở trên đảo thiếu vitamin hay là vì thèm ăn, Bắc Thiên Tầm trở về thì trở nên đặc biệt thích ăn trái cây.

Khi lên thuyền, cô ấy bảo người mang theo vài giỏ mận, còn mang theo cả một túi trái cây sấy khô lớn.

Nhìn thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, cô ấy mỉm cười đi tới hỏi: "Ăn không?"

Đường Tiểu Bắc nhận lấy một quả nhét vào miệng, nhưng Kim Phi lại xua tay.

Chất lượng mận ở Đại Khang quá kém, ăn rất chua, chỉ nhìn thôi Kim Phi đã thấy vị chua trong miệng rồi.

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Bắc Thiên Tầm nhét một quả mận khác vào miệng, vừa ăn vừa hỏi.

"Ta đang nghe tướng công nói chuyện ở nước ngoài."

Đường Tiểu Bắc nói: "Tướng công chàng nói tiếp đi."

"Chi bằng về phòng rồi nói?"

Hôm nay tâm trạng Kim Phi rất tốt, thấy không ai chú ý đến bọn họ, y đưa tay nhéo vào mặt Đường Tiểu Bắc.

Đường Tiểu Bắc mỉm cười quyến rũ với Kim Phi, vươn tay kéo Bắc Thiên Tầm.

Bắc Thiên Tầm hơi đỏ mặt, cúi đầu xuống đi theo cô ấy vào trong khoang thuyền.

Kim Phi xoa tay, đi vào theo.
Chương 893: Vén bức màn bí mật

Kể từ khi bị tập kích trên biển, Kim Phi đã luôn mang tâm trạng chán nản.

Tuy rằng giữa y và Bắc Thiên Tầm đã sớm không còn bí mật gì, Đường Tiểu Bắc cũng một mực ghép đôi, nhưng Kim Phi vẫn chưa đề cập đến chuyện này.

Bây giờ thuyền hơi nước đã được chế tạo, khinh khí cầu và lựu đạn cầm tay đã dự trữ đủ. Trong vài ngày nữa, họ sẽ có thể quay trở về. Kim Phi cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm và quyết định giải quyết vấn đề này trước khi quay trở lại.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Bắc Thiên Tầm cuộn tròn trong lòng Kim Phi, cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Mặc dù thân thủ cô ấy rất lợi hại, nhưng tư tưởng của cô ấy vẫn truyền thống như thời đại này.

Lúc ở trên biển, trên thuyền cứu sinh chật chội, cô ấy không biết mình đã bị Kim Phi nhìn thấy bao nhiêu lần, cũng không biết đã nhìn thấy Kim Phi bao nhiêu lần, trong lòng cô ấy sớm đã coi mình là người của Kim Phi.

Nhưng Kim Phi chưa bao giờ chủ động làm gì, khiến Bắc Thiên Tầm cảm thấy bất an. Nhiều lần cô ấy tính đến việc trói Kim Phi lại để giải quyết chuyện này.

Dù sao bản thân cũng là một cô gái, Bắc Thiên Tầm cũng chỉ nghĩ thế thôi.

Sau bao ngày chờ đợi cuối cùng ngày đó cũng đã đến.

“Ta cũng đã có đàn ông, sau này cũng có nhà… Không biết phu nhân có làm khó ta hay không.”

Bắc Thiên Tầm thầm nghĩ trong đầu, cuối cùng ngủ thiếp đi.

...

Làng Tây Hà, Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa ngồi trong sân hóng mát.

"Hôm nay đương gia sẽ xuất phát, không biết chàng ấy đã đến đâu rồi?" Vẻ mặt Quan Hạ Nhi đầy lo lắng.

"Không phải phu quân đã nói trong thư, tối đa mười ngày nữa thuyền có thể về đến nơi sao?”

“Nếu như mấy tên chết tiệt Ngô vương, Sở vương và Tương vương gây rắc rối trên đường đi thì sao?” Quan Hạ Nhi lo lắng nói: “Trên đường Trịnh đại ca ra Đông Hải, bọn họ gây rắc rối khắp nơi.”

"Đừng lo lắng. Phu quân đã nói chàng mang theo rất nhiều khinh khí cầu và lựu đạn từ Đông Hải về, bọn họ ngăn cản không được đâu!" Cửu công chúa an ủi.

"Hy vọng là vậy!" Quan Hạ Nhi thở dài.

"Sao thế, nhớ phu quân à?" Cửu công chúa thấy Quan Hạ Nhi không có hứng thú lắm, mỉm cười trêu chọc.

"Nói bậy gì đấy?" Quan Hạ Nhi đỏ mặt vỗ Cửu công chúa.

“Ở đây không có người ngoài, hơn nữa nhớ phu quân thì có gì phải xấu hổ?”

Cửu công chúa mỉm cười: "Ta cũng nhớ phu quân, nếu tỷ tỷ không nhớ thì khi phu quân trở về, mấy ngày đầu chàng ấy sẽ thuộc về ta đó nha!"

"Không biết xấu hổ!" Quan Hạ Nhi nhéo cánh tay của Cửu công chúa nhưng không buông tay.

Lúc mới đầu, đứa con của Cửu công chúa đã mất, điều này làm cho Quan Hạ Nhi rất khổ sở, cho nên cô đã hạ quyết tâm, lần này Kim Phi trở về, mặc kệ y lấy cớ gì, y đều phải để lại người thừa kế mới được.

Đó là lý do tại sao cô lại không đồng ý với Cửu công chúa.

Cửu công chúa đang định lên tiếng thì Thấm Nhi đang đứng ở một bên đột nhiên hét lớn: "Điện hạ, chạy mau!”

Cô ấy vừa hét vừa chạy như điên về phía Cửu công chúa.

Nhưng do trong lần tập kích trước đã khiến gân chân tái của cô ấy bị đứt, giờ phải chạy khập khiễng, tốc độ chậm hơn rất nhiều.

Nghe thấy Thấm Nhi bảo mình chạy mau, Cửu công chúa theo bản năng nhìn xung quanh.

Nhưng xung quanh không có gì cả.

Tuy nhiên, vì tin tưởng Thấm Nhi, Cửu công chúa không hỏi mà lập tức kéo Quan Hạ Nhi vẫn đang nhìn quanh chạy vào nhà.

Ngay khi hai người họ chạy tới dưới mái hiên, đã nhìn thấy một quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống và đáp xuống cách chiếc ghế họ đang ngồi không xa.

Quả cầu lửa là một thùng dầu đang cháy, khi chạm đất vỡ tan, dầu bắn tung tóe khắp nơi.

Một đám cháy dữ dội bùng phát trong sân ngay lập tức.

Quan Hạ Nhi ngước nhìn bầu trời, chỉ thấy một bóng đen khổng lồ đang chậm rãi trôi đi trong màn đêm mù mịt.

"Khinh khí cầu?" Quan Hạ Nhi sửng sốt và tức giận: "Nhị ca cũng là kẻ phản bội ư?"

Ban đầu, Ngụy Lão Tam phản bội, đã phá hủy toàn bộ khinh khí cầu trong kho trước khi rời đi.

May mắn thay, lúc đó Quan Hạ Nhi đã để lại một ít để phòng hờ trong nhà kho sau núi.

Trịnh Phương và Mãn Thương đi đến Đông Hải, Quan Hạ Nhi để lại ba cái để thủ làng, số còn lại giao cho bọn họ.

Đi một ngày đàng học một sàng khôn, rút kinh nghiệm từ sự phản bội của Ngụy Lão Tam, Quan Hạ Nhi giao mỗi người một khinh khí cầu cho Lão Ưng, Tần Minh và anh họ của cô để bảo quản an toàn.

Theo lịch trực, hôm nay đến lượt anh họ của Quan Hạ Nhi là Quan Nhị Lượng trực.

Bản thân Quan Nhị Lương là một phi công khinh khí cầu, trung thực và đáng tin cậy, đồng thời là anh họ của Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi đã thảo luận với ba vị trưởng làng nhiều lần trước khi quyết định giao cho anh ta phụ trách khinh khí cầu.

Nghĩ đến chuyện anh họ mình phản bội, Quan Hạ Nhi tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, cả người run rẩy.

"Ta với Tam gia nhìn nhầm người rồi!"

"Hạ Nhi, có thể không phải là Nhị ca đâu!"

Cửu công chúa nói: "Nếu là Nhị ca, vừa rồi sẽ không ném thùng dầu lửa xuống mà sẽ là lựu đạn cầm tay."

Sau khi lựu đạn phát nổ, đạn pháo vỡ vụn sẽ nổ ra mọi hướng, nếu thứ vừa ném xuống là lựu đạn cầm tay, cô ấy và Quan Hạ Nhi sẽ gặp nguy hiểm.

Như thể để xác minh lời nói của Cửu công chúa, lại có thêm sáu quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống.

Sáu quả cầu lửa có nghĩa là có ít nhất sáu khinh khí cầu bay trên bầu trời.

Mà làng Tây Hà hiện chỉ có ba khinh khí cầu.

Quan Hạ Nhi hơi ngẩn người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Là Ngụy Lão Tam!"

Đôi mắt của Cửu công chúa lại lóe sáng: "Có lẽ Ngụy Lão Tam chưa chết!"

Khi Quan Hạ Nhi nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

Khi Ngụy Lão Tam bỏ trốn, Ngưu Bôn được lệnh đuổi theo và giết chết ông ta. Tuy nhiên, họ đã bị bao vây bởi quân viễn chinh phía Nam của Đảng Hạng. Cuối cùng Cửu công chúa đã phái quân Trấn Viễn đến giải cứu đám người Ngưu Bôn.

Khi đó, nhóm Ngưu Bôn chỉ sống sót chưa đầy mười người, nhưng họ không quên nhiệm vụ của mình. Họ vẫn mang về thi thể của "Ngụy Lão Tam".

Thật không may, thi thể đã bị đốt cháy đến mức không thể nhận dạng được và những người già trong làng cũng không thể nhận ra. Họ chỉ có thể đánh giá dựa trên chiều cao và kích thước cơ thể.

Cuối cùng, Lão Đàm đứng ra, nhắc đến việc Ngụy Lão Tam từng bị đau răng và tìm ông ấy, nhờ Lão Đàm nhổ một chiếc răng hàm trên.

Ngay khi ông ấy nói vậy, những người già khác trong làng cũng nhớ ra có chuyện này, khi kiểm tra xác chết một lần nữa, họ phát hiện ra rằng răng hàm trên đã bị mất, chính xác như những gì Lão Đàm nói.

Để răn đe những người dân làng khác, trưởng làng dựa trên bằng chứng này xác định thi thể này là Ngụy Lão Tam, ra lệnh cho người chặt thành từng mảnh rồi cho thú rừng ở sau núi ăn.

Mấy tháng sau, không có tin tức gì về Ngụy Lão Tam, thậm chí ngay cả Cửu công chúa vốn nuôi lòng nghi ngờ cũng suýt quên mất ông ta.

Ai có thể ngờ rằng bây giờ lại có nhiều khinh khí cầu như vậy đột nhiên xuất hiện trong làng?

Ngoại trừ việc Ngụy Lao Tam chưa chết, Quan Hạ Nhi không thể nghĩ ra bất kỳ khả năng nào khác!

Nhìn những quả cầu lửa rơi xuống, Quan Hạ Nhi nóng lòng muốn xé xác Ngụy Lão Tam.

Lần trước, Ngụy Lão Tam một mình đốt sạch thôn làng, biến ngôi làng thành đống đổ nát. Lần này, nhiều khinh khí cầu đồng loạt thả thùng dầu lửa đốt trụi, sức công phá thế nào không cần nói cũng biết.

Ngôi làng bây giờ tràn ngập lửa và tiếng kêu la khắp nơi.

Nhớ tới Kim Phi đã nói với mình rằng lo lắng và tức giận không thể giải quyết được vấn đề gì, Quan Hạ Nhi buộc mình phải bình tĩnh, nhắm mắt lại để suy nghĩ biện pháp đối phó.

Một lát sau, Quan Hạ Nhi hét lên với nữ nhân viên hộ tống canh cửa:

"Mang pháo hoa từ nhà kho ra và thông báo cho tất cả dân làng chuẩn bị nỏ hạng nặng. Khi pháo hoa chiếu sáng những tên vô lại này, hãy bắn hạ chúng cho ta!"

"Thông báo cho Lão Ưng, Nhị Ca và Tần Minh bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.”
Chương 894: Rõ ràng cả rồi

Từ khi Kim Phi mở xưởng dệt, thành lập đội hộ tống tới nay, nam nhân làng Tây Hà và làng Quan Gia không gia nhập tiêu cục thì cũng gia nhập đội hộ tống, cũng coi như đã đi khắp đất nước để trải sự đời.

Ngay cả nữ công nhân của xưởng dệt cũng đều đã trải qua huấn luyện cơ bản của nhân viên hộ tống, biết gặp phải tình huống khẩn cấp thì nên xử lý như thế nào.

Không cần Quan Hạ Nhi ra lệnh, ngay khi phát hiện địch tấn công, dân làng và các công nhân lập tức triển khai các hành động tự cứu.

Nhân viên hộ tống thì càng khỏi phải nói.

Nhà ở tập thể của nhân viên hộ tống phía sau núi là đối tượng tấn công chính của kẻ địch, kẻ địch sắp xếp khoảng bốn khinh khí cầu đến, lần đầu tấn công đã ném mười mấy vò dầu xuống.

Cũng may lúc này đang là ban đêm, khá ít nhân viên hộ tống trong sân, mà phòng trong nhà ở tập thể của nhân viên hộ tống đều xây bằng gạch, vò dầu không thể phá hủy, chỉ đốt được mái nhà.

Nhóm nhân viên hộ tống phản ứng rất nhanh, lập tức tổ chức phản công.

Không đợi kẻ địch ném đợt thứ hai, nhân viên hộ tống trực đêm theo ca lại bắt đầu hành động phản công tự vệ.

Những nhân viên hộ tống khác cũng tự giác tản ra, có người đi giúp dân làng dập lửa, có người chạy về chỗ lắp đặt cung nỏ hạng nặng.

Chỉ một lát sau, từng mũi tên của cung nỏ hạng nặng bay lên không trung, dày đặc nhất là ở doanh trại của nhân viên hộ tống ở phía sau núi.

Kẻ địch biết làm khinh khí cầu chưa được bao lâu, vẫn chưa thành thạo kỹ thuật, để tấn công chính xác hơn, chúng bay rất thấp, mặc dù nhóm nhân viên hộ tống đều bắn trong bóng tối, nhưng vẫn có một chiếc khinh khí cầu xui xẻo bị trúng tên, lảo đảo lắc lư rơi xuống.

Chính vào lúc này, một quả pháo hoa bay lên trên bầu trời từ khoảng đất trống giữa làng, tạo ra tiếng nổ đùng đùng, bầu trời đêm trong nháy mắt được chiếu sáng rực rỡ.

Mặc dù ánh sáng chỉ kéo dài mấy giây ngắn ngủi, nhưng đã đủ để nhóm nhân viên hộ tống thấy rõ vị trí của khinh khí cầu.

Kẻ địch cũng biết mình bị phát hiện, tất cả đều vội vã bay lên trên không.

Nhưng tốc độ bay lên của khinh khí cầu đâu có nhanh bằng mũi tên? Huống chi kỹ thuật của kẻ điều khiển bên đối phương còn chưa thuần thục nữa?

Chỉ một lát sau, hầu hết khinh khí cầu trên bầu trời đêm đã bị bắn trúng, chỉ có hai chiếc bay khá cao là tránh được một kiếp.

Kẻ địch trên khinh khí cầu còn chưa kịp thở phào, làng Tây Hà đã phái hai chiếc khinh khí cầu ra để đuổi theo.

Những nhân viên hộ tống trên mặt đất mỗi người cầm một ống pháo hoa, cứ cách khoảng từ một đến hai phút là đốt một quả để chỉ đường cho khinh khí cầu phe mình. Ngụy Lão Tam mặc dù biết làm vải chống cháy, cũng biết nguyên lý cơ bản của khinh khí cầu, nhưng khinh khí cầu không chỉ có vải chống cháy, còn có những thứ khác nữa.

Khoan nói tới lò đốt, dầu hỏa để đốt cũng không phải dầu hỏa bình thường, mà đã được Kim Phi tinh chế lại.

Ngay cả việc vải chống cháy may như thế nào cũng quan trọng không kém.

Những thứ này Ngụy Lão Tam đều không biết.

Mặc dù có thể mô phỏng được hình dáng bên ngoài, nhưng khinh khí cầu mà ông ta làm, cùng lắm cũng chỉ là một cái túi lớn may từ vải chống cháy, cho dù là độ cao bay được, tốc độ bay, hay là sức chứa và độ an toàn, tất cả đều không thể nào so sánh được với cái Kim Phi làm.

Lão Ưng và Quan Nhị Lượng lái khinh khí cầu nhanh chóng đuổi theo đối phương.

"Giết chết hết những tên khốn này cho ta!"

Lão Ưng hừ một tiếng, người nhân viên hộ tống bên cạnh dựng lên một chiếc cung nỏ hạng nặng di động, bắn vào khinh khí cầu phe địch.

Ở bên khác, Quan Nhị Lượng cũng đã tiêu diệt được một kẻ khác.

Nhưng hai người cũng không hề vui mừng, bởi vì từ trên không trung họ nhìn thấy những ngọn đuốc được thắp sáng dày đặc trong sơn cốc phía tây và phía bắc của ngôi làng!

Lão Ưng cầm kính viễn vọng lên nhìn về phía tây ngôi làng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Người trong sơn cốc lắc đầu, vô số trường đao phản chiếu ánh lửa, rất giống một rừng cỏ.

Những kẻ cầm đao mặc dù mặc nhiều loại quần áo, nhưng đội hình nghiêm chỉnh, rõ ràng không phải thổ phỉ mà giống như những cựu binh dày dạn kinh nghiệm chiến đấu hơn!

Xét về số lượng, số người của đối phương ít nhất là hơn ngàn người!

"Mau, báo hiệu cho pháo đài số bảy, số chín, nói cho bọn họ biết có kẻ địch mạnh xâm phạm!"

Lão Ưng buông kính viễn vọng xuống, cuống cuồng rống to.

Nhân viên hộ tống bên cạnh nhanh chóng cầm mũi tên lệnh lên.

Nhưng kẻ địch có chuẩn bị kỹ càng mới đến, không đợi nhân viên hộ tống kịp báo hiệu, vài vò dầu hỏa đã từ trên trời rơi xuống trên pháo đài số bảy và số chín.

Lão Ưng lúc này mới biết, hóa ra đối phương vẫn còn khinh khí cầu.

Tiếc là sắc trời quá tối, khinh khí cầu của đối phương còn là màu đen, pháo đài lại cách làng quá xa, phạm vi chiếu sáng của pháo hoa có hạn, trước khi ra tay thì không thể nhìn thấy được.

Pháo đài số bảy, số chín trong nháy mắt đã chìm trong biển lửa.

Mặc dù ngọn lửa không đốt tới nhân viên hộ tống bên trong pháo đài, nhưng các nhân viên hộ tống đang làm nhiệm vụ xung quanh pháo đài đã bị tạt dầu lửa và bốc cháy cả người.

Cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá được gắn trên nóc và bệ pháo đài cũng bị ngọn lửa nuốt chửng.

Kẻ địch trong sơn cốc đi dọc theo hẻm núi bên cạnh pháo đài, nhanh chóng chạy về phía ngôi làng.

"Mau, thông báo cho người trong làng, kẻ địch đến rồi!"

Lão Ưng sốt sắng đến mức chỉ muốn nhảy xuống khỏi khinh khí cầu.

Nhân viên hộ tống bên cạnh vội vàng bắn một mũi tên lệnh lần lượt về phía tây và phía bắc.

"Trúng kế rồi! Tiếp đất, tiếp đất mau!"

Sau khi báo hiệu xong, Lão Ưng vội vàng thúc giục nhân viên hộ tống phụ trách lò đốt hạ cánh.

Anh ta lúc này mới ý thức được mình đã trúng kế, vừa rồi kẻ địch đã cố ý dẫn dụ bọn họ.

Khinh khí cầu không thể tự di chuyển theo ý muốn được, vừa rồi vì đuổi theo kẻ địch, bọn họ đã thuận theo chiều gió bay ra khỏi phạm vi của làng.

Nếu là lúc bình thường, bọn họ có thể bay cao hơn chút nữa để xem hướng gió, nói không chừng chỗ cao hơn sẽ có gió thổi ngược lại.

Nhưng xác suất này quá thấp, nếu là lúc bình thường, thử một chút cũng không sao. Nhưng lúc này kẻ địch đã sắp đánh giết tới cửa nhà, Lão Ưng không có thời gian, cũng không có tâm trạng thử nghiệm.

Lúc này cách trở về làng nhanh nhất là hạ cánh xuống mặt đất, xếp khinh khí cầu lại rồi mang về.

Lão Ưng bây giờ đã không còn để ý tới quy tắc an toàn, hạ cánh xuống mặt đất với tốc độ nhanh nhất.

Cách đó không xa, Quan Nhị Lượng cũng làm giống như vậy.

"Nhị Lượng, ngươi đi phía bắc, ta đi phía tây, cho dù phải chết, cũng phải chặn kẻ địch cho ta!"

Lão Ưng chạy tới giao nhiệm vụ cho Quan Nhị Lượng, xong lại chạy về trợ giúp đồng đội xếp khinh khí cầu.

...

Trong làng, Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa đã được Thấm Nhi dẫn tới tầng hầm trú ẩn dưới đất.

Có nhiều tiếng la hét thảm thiết truyền tới từ phòng bên cạnh, nhưng dường như cả hai đều không nghe thấy.

Khinh khí cầu sau khi bị cung nỏ hạng nặng bắn trúng, cũng không rớt xuống ngay lập tức, có hai chiếc khinh khí cầu chỉ trúng một mũi tên, tốc độ rơi xuống rất chậm, sau khi hạ cánh người trong khinh khí cầu cũng không bị ngã chết, bị nhân viên hộ tống bắt rồi dẫn đi.

"Điện hạ, phu nhân, có hai kẻ khai ra rồi!"

Thấm Nhi từ phòng đi ra, vừa lau máu trên tay vừa nói: "Bọn chúng nói là do Phùng tiên sinh phái tới, còn mấy kẻ khác nói chuyện nghe không hiểu, là người của Gada!"

"Người Thổ Phiên?" Quan Hạ Nhi sửng sốt một chút: "Sao bọn chúng lại biết làm khinh khí cầu?"

Cửu công chúa bất chợt hiểu ra, thốt lên: "Bởi vì kẻ bắt Ngụy Lão Tam đi chính là Phùng Thánh!"

Ban đầu thi thể mà Ngưu Bôn mang về đã bị thiêu rụi đến mức không thể nhận diện được, Cửu công chúa theo bản năng có thể nhận ra được trong đó có gì đó mờ ám.

Nhưng cô ấy không tìm được chứng cứ, răng của thi thể lại trùng khớp với của Ngụy Lão Tam nên cô ấy cũng không thể nói gì.

Bây giờ nghe nói kẻ phát động tấn công là người Thổ Phiên, Cửu công chúa bỗng cảm thấy thông suốt, rất nhiều chuyện trước kia không hiểu, bây giờ đã rõ ràng cả rồi!

"Hay cho tên Phùng Thánh, làm thổ phỉ thật là uổng phí tài năng!"

Cửu công chúa cười khẩy, thấy Quan Hạ Nhi cảm thấy rất khó hiểu, đang chuẩn bị giải thích cho cô thì một nhân viên hộ tống vội vã chạy vào.

"Phu nhân, điện hạ, không xong rồi, có kẻ xấu đánh tới bên ngoài làng rồi!"
Chương 895: Bị kẻ địch sử dụng

"Ngoài làng không phải là có pháo đài sao? Người xấu làm sao xông vào được?"

Cửu công chúa cau mày hỏi

Làng Tây Hà là đại bản doanh của Kim Phi, việc đầu tiên khi Kim Phi bắt đầu ‘sự nghiệp’ chính là trang bị vũ trang cho làng Tây Hà, sau một năm xây dựng, pháo đài được xây dựng trên những con đường núi lớn nhỏ dẫn vào ngôi làng xung quanh làng Tây Hà.

Cửu công chúa không nghĩ ra kẻ địch xông vào được bằng cách nào.

"Người xấu dùng khinh khí cầu đốt cháy pháo đài số bảy và số chín, rồi xông vào!" Nhân viên hộ tống trả lời.

"Có bao nhiêu người?"

Quan Hạ Nhi buộc mình bình tĩnh lại, hỏi: "Thiết Ngưu đã cử người qua đó chưa?"

Đám người Trương Lương, Trịnh Phương, Thiết Chùy đều không có ở đây, hiện tại người đứng đầu tiêu tục là Thiết Ngưu đồng đội da đen của Trương Lương, nữ nhân viên hộ tống tên A Bội phụ trợ.

"Thiết Ngưu đại ca tự mình đưa người về phía tây, còn A Bội tỷ dẫn người đến phía bắc."

Nhân viên hộ tống trả lời: "Nhưng kẻ địch có khinh khí cầu, khinh khí cầu của chúng ta bay ra khỏi làng, bây giờ vẫn chưa quay lại…"

"Cung nỏ hạng nặng đâu?" Quan Hạ Nhi hỏi: "Đánh bọn họ xuống đi!"

"Lần này bọn họ đã biết rồi, bay rất cao, cung nỏ hạng nặng cũng không bắn trúng được!"

Nhân viên hộ tống bất lực nói.

Cuộc đánh lén đầu tiên của kẻ địch là vì thực hiện tấn công tinh thần vào những nơi quan trọng như tứ hợp viện, xưởng dệt và nơi ở của nhân viên hộ tống sau núi, cho nên chúng bay rất thấp.

Bây giờ đã bị phát hiện, bọn họ đã đổi cách.

Dù sao làng Tây Hà lớn như vậy, khinh khí cầu bay lại rất chậm, tùy tiện ném xuống, thùng dầu cũng có thể rơi vào trong làng.

Đội nhân viên hộ tống do Thiết Ngưu và A Bội dẫn đầu bị khinh khí cầu cố tình ‘chăm sóc’, khó mà di chuyển được.

"Chết tiệt, lại là khinh khí cầu!"

Quan Hạ Nhi tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Vốn là thứ Kim Phi làm ra, bây giờ lại bị kẻ địch sử dụng, còn dùng để tấn công chính mình.

Cảm giác này còn tệ hơn cả việc ăn sâu bọ!

"Điện hạ," nhân viên hộ tống nhìn về phía Cửu công chúa: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ đang chỉ huy cứu hỏa ở trong làng, không thể lo liệu được, cô ấy bảo ta tới hỏi điện hạ, có thể dùng khinh khí cầu trong tay điện hạ được không!"

Thứ có thể chống lại khinh khí cầu chỉ có khinh khí cầu.

Ba chiếc khinh khí cầu còn lại trong làng, một cái nằm trong tay Tần Minh - đội trưởng đội cận vệ của Cửu công chúa, cũng là cái cuối cùng trong làng, gần như có thể nói là niềm hy vọng của cả làng.

Cửu công chúa còn chưa trả lời, Thấm Nhi đã nói trước: "Không được, số siêu việt, không thể động!"

Cái khinh khí cầu có tên là "số siêu việt" này là đặc chế, sở dĩ vừa rồi không thể động được, là vì nó có một nhiệm vụ đặc biệt - nếu như chưa đến lúc bất đắc dĩ, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi có thể ngồi "số siêu việt" để thoát thân.

Lần tập kích trước, Thấm Nhi bị trúng một đao vào mặt, để lại một vết sẹo dài từ trán đến khóe miệng bên phải, mắt trái cũng bị mù, nhăn nheo lại, trông vô cùng đáng sợ.

Sau khi bị hủy dung nhan, tính cách Thấm Nhi cũng thay đổi đáng kể, cách đây một thời gian, trong làng có một số phụ nữ nói nhảm, không biết tại sao lại bị Thấm Nhi biết được, Thấm Nhi tìm thẳng đến cửa, nếu không phải là Cửu công chúa kịp thời ngăn cản, mấy người phụ nữ đó có lẽ đã bị đánh chết.

Người xui xẻo nhất chính là Ngưu Bôn, mỗi lần đi tìm Thấm Nhi đều bị đánh sưng mặt mũi, ném ra ngoài.

Ngưu Bôn cũng là một người tính khí ương ngạnh, sau khi bị ném ra ngoài anh ta đi tìm quân xin bôi thuốc rồi lại đi tiếp.

Sau đó Quan Hạ Nhi cảm thấy nếu tiếp tục như vậy không phải là cách, nên đã điều Ngưu Bôn đến đỉnh Song Đà, hy vọng hai người sẽ bình tĩnh lại.

Nhân viên hộ tống nghe thấy Thấm Nhi nói như vậy, đang chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy Cửu công chúa hét lớn ra bên ngoài: "Tần Minh, bảo Chu Tuấn Chí đi hỗ trợ đón địch!"

"Số siêu việt không thể động!"

Thấm Nhi kéo Tần Minh ở cửa, nói với giọng kiên định.

"Thấm Nhi, kẻ địch đã đánh đến cửa rồi, bây giờ không thể lo lắng nhiều như vậy!" Cửu công chúa kiên nhẫn nói.

Nhưng Thấm Nhi dường như không nghe thấy, tiếp tục kéo Tần Minh không buông!

"Sao thế, lời của bổn cung nói đều vô dụng rồi sao?" Cửu công chúa lạnh lùng nói: "Buông ra!"

Bởi vì Thấm Nhi đã cứu Cửu công chúa, thái độ Quan Hạ Nhi đối với cô ấy rất tốt, Cửu công chúa đối với cô ấy cũng trở nên vô cùng khoan dung, dường như không coi cô ấy là tỳ nữ nữa.

Sau chuyện đó, đây là lần đầu tiên Cửu công chúa nói chuyện với giọng điệu nghiêm túc với Thấm Nhi như vậy.

Thấm Nhi hơi sững sờ, yên lặng cúi đầu buông tay ra.

Tần Minh nhìn Cửu công chúa, rồi cùng nhân viên hộ tống rời đi.

Một lúc sau, chiếc khinh khí cầu cuối cùng trong làng được ngựa chiến kéo ra khỏi sân, chạy về phía ngược chiều gió.

Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa không quan tâm tới sự ngăn cản của Châu Nhi, cùng nhau đi ra khỏi hầm dưới đất, đứng trên đỉnh mái nhà quan sát chiến trường.

Hai người vừa đi lên, lão trưởng làng cũng khập khiễng chống gậy đi tới.

Vừa nãy ông ta giúp dập lửa, bị một thanh xà ngang đập trúng mu bàn chân, Tiểu Ngọc khăng khăng không để ông ta tiếp tục tham gia cứu viện nữa, đuổi ông ta đi.

Lão trưởng làng không còn cách nào khác, chạy đến tìm Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa, xem hai người họ có đối sách gì không.

Nghe thấy tiếng hò hét từ phía tây và phía bắc làng, trưởng làng cau mày nói: "Có thể đánh với đám Thiết Ngưu như thế này, e rằng đối phương không phải là thổ phỉ!"

Ông ta là một cựu binh, cũng hiểu rất rõ sức chiến đấu của nhân viên hộ tống.

Bây giờ nhân viên hộ tống đã được rèn luyện, thổ phỉ gặp phải bọn họ dường như chỉ có thể chờ chết, nhưng âm thanh giao chiến truyền đến từ phía tây bắc cho thấy hai bên rõ ràng là đang đánh nhau quyết liệt.

"Vừa rồi bắt được mấy tên tù binh, trong đó có hai người đến từ Đại Khang khai báo, bọn họ là do Phùng Thánh phái đến, số còn lại là người Thổ Phiên."

Quan Hạ Nhi nói: "Bây giờ đám đánh tới có lẽ cũng giống như bọn họ, là thân tín của Phùng Thánh và người Thổ Phiên."

"Không phải là người Thổ Phiên đang đánh ở thành Tây Xuyên sao? Tại sao đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?" Lão trưởng làng nghi ngờ hỏi: "Hơn nữa, Thổ Phiên cách chỗ chúng ta hàng trăm dặm, nhiều người Thổ Phiên đến đây như vậy, tại sao chúng ta lại không nhận được chút động tĩnh nào?"

Nếu như vài người Thổ Phiên lén lút vào thì còn có thể hiểu được, nhưng xét theo tiếng động bên ngoài, đối phương ít nhất khoảng mấy trăm người, nhiều người như vậy, sao vượt núi băng đèo đến được làng Tây Hà?

"Có người lén lút tiếp ứng cho bọn họ." Cửu công chúa cười khẩy.

Thật ra mấy ngày trước cô ấy nhận được tin tức, mật thám đã tìm thấy một số manh mối, suy đoán có thể một đội Thổ Phiên đang xâm nhập vào Kim Xuyên.

Tuy nhiên, vì chiến loạn, rất nhiều người dân xung quanh đã chạy trốn đến Xuyên Thục, dòng người rất lớn, đối phương lại có gia tộc quyền quý che chở, mật thám của Cửu công chúa vẫn luôn không tìm được tung tích chính xác của đối phương.

Mặc dù Cửu công chúa có cảnh giác, nhưng không ngờ đối phương lại tới nhanh như vậy, hơn nữa cũng không ngờ rằng đối phương lại có khinh khí cầu.

Những tình báo này Tiểu Ngọc cũng biết, nhưng lão trưởng làng không biết.

Sau khi nghe Quan Hạ Nhi giải thích, lão trưởng làng tức giận nhướng mày, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngụy Lão Tam cái tên trời đánh này vậy mà vẫn còn sống? Sớm biết ông ta như vậy, năm đó ta đã giết chết ông ta rồi!"

Quan Hạ Nhi vừa định nói, phía bầu trời phía tây đột nhiên có một quả pháo hoa màu vàng bay lên.

Cô biết đây là tín hiệu truyền đến từ hộ vệ của Cửu công chúa, chi biết chiếc khinh khí cầu cuối cùng đã cất cánh.

Chưa kịp trả lời lão trưởng làng, Quan Hạ Nhi nói với cận vệ: "Đi nói với Ngưu Oa, bảo anh ta đến nhà Đại Sơn đốt một ống pháo hoa!"

Số siêu việt bay lên không trung ở phía tây nam, nhà Đại Sơn ở đầu phía đông làng, đốt pháo hoa ở nhà anh ta, có thể chiếu sáng kẻ địch, nhưng không thể chiếu sáng số siêu việt, số siêu việt có thể trốn trong bóng tối đánh lén!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom