• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (5 Viewers)

  • Chương 921-925

Chương 921: Nàng làm Hoàng đế đi

Ở thời đại phong kiến, ngọc tỷ đại diện cho sự chính thống, là vật phẩm cần thiết trong việc thay đổi triều đại.

Mặc dù ngoài Cửu công chúa, những người khác trong phòng đều chưa từng nhìn thấy ngọc tỷ, nhưng họ đều đã nghe vài câu chuyện và tin đồn về ngọc tỷ.

Nghe nói Kim Phi đang cầm ngọc tỷ trong tay, mấy người Quan Hạ Nhi đều giật mình.

“Tướng công, lúc ở trên thuyền, Lạc Lan đã đưa cái này cho chàng à?”

Bắc Thiên Tầm trợn to mắt.

Lạc Lan lên thuyền mang theo một cái bọc, Bắc Thiên Tầm cũng nhìn thấy.

Nhưng lúc đó cô ấy nghĩ trong đó là vàng bạc ngọc châu gì đó, hơn nữa cô ấy cũng không thân với Lạc Lan nên không đến xem.

Ai ngờ thế mà lại là ngọc tỷ.

“Ngọc tỷ là do Lạc Lan đưa cho chàng ư?”, Cửu công chúa nắm lấy tay trái Kim Phi hỏi: “Chàng mau nói chuyện là sao?”

Ngọc tỷ có liên quan đến cái chết của Trần Cát, Cửu công chúa cực kỳ quan tâm đến chuyện này, hai tay dùng sức bóp chặt lấy tay Kim Phi khiến mu bàn tay y phát đau.

Nhưng Kim Phi lại như không cảm nhận được gì, một bàn tay khác ôm lấy Cửu công chúa rồi nói lại chuyện Lạc Lan kể y nghe.

Khi Tứ hoàng tử làm phản, một Thái giám thân tín của Trần Cát thấy tình hình không ổn bèn đưa ngọc tỷ cho một cung nữ, bảo cô ta chui ra từ lỗ chó ở chân tường thành hoàng thành, đưa ngọc tỷ này ra ngoài.

Thân tín vốn đã dặn cung nữ giao ngọc tỷ cho thân tín của Cửu công chúa, nhưng thân tín này đã bị lộ, lúc cung nữ chạy tới, tình cờ gặp người của Tứ hoàng tử đang áp tải cả nhà thân tín này đi.

Cung nữ hết cách, đành phải đưa ngọc tỷ cho Lạc Lan theo lời dặn của Thái giám.

Lạc Lan biết chuyện này hệ trọng nên cho người khống chế cung nữ, sau đó mang theo ngọc tỷ đột phá vòng vây.

Sau khi chạy khỏi kinh thành, thiên hạ đại loạn, Lạc Lan dẫn nhân viên hộ tống và cấm quân phản bội đi khắp nơi trong mấy tháng, mấy ngày trước cuối cùng cũng về lại Xuyên Thục.

Cả đường từ kinh thành trở về Xuyên Thục, nhân viên hộ tống và cấm quân gần như bị đánh bại, lúc đó đỉnh Song Đà bị người của Phùng tiên sinh bao vây, sông Gia Lăng cũng bị phong tỏa, Lạc Lan nghĩ cứ thế qua sông thì không ổn nên quyết định tạm thời trốn ở Giang Đông, tìm cơ hội thích hợp vượt sông đánh lén.

Nhưng không đợi cô ấy tìm được cơ hội thì Kim Phi đã về.

Thế là Lạc Lan lập tức tập hợp với Kim Phi, sau đó đưa ngọc tỷ cho y.

“Lạc Lan gấp rút quay về thăm người nhà nên nhờ ta đưa ngọc tỷ cho nàng”.

Nói rồi, Kim Phi đưa ngọc tỷ cho Cửu công chúa.

Nghe thế, sắc mặt Đường Tiểu Bắc phức tạp nhìn Kim Phi, nhưng lại không nói gì.

Cô ấy là tổng chưởng quầy của thương hội, Lạc Lan là cấp dưới của cô ấy nên lúc Lạc Lan đưa ngọc tỷ cho Kim Phi, cô ấy cũng ở đó.

Lúc đó Lạc Lan không nói nhờ Kim Phi giao ngọc tỷ lại cho Cửu công chúa, mà nói cho Kim Phi biết rằng cung nữ đưa ngọc tỷ đã “gặp bất ngờ” nên bị lạc trên đường trở về.

Lạc Lan đã nói rõ ý với Kim Phi là ngài có thể danh chính ngôn thuận giành lấy thiên hạ rồi.

Nhưng không ngờ Kim Phi lại đưa ngọc tỷ cho Cửu công chúa…

“Phu quân muốn đưa ngọc tỷ cho ai?”, Cửu công chúa nhìn Kim Phi.

Cô ấy nghĩ Kim Phi đưa ngọc tỷ cho mình là muốn cô ấy chọn ra một người phù hợp để thừa kế đất nước.

Sau khi giành được ngôi vị, Tứ hoàng tử đã giết hết bá thúc, huynh đệ, con cháu, có khả năng uy hiếp đến hắn ở kinh thành và xung quanh đó.

Đám người Ngô vương, Sở vương cũng thấy Tứ hoàng tử tàn độc như vậy mới quyết định làm phản.

Nhưng hoàng thất đã tồn tại hàng trăm năm, khắp nơi trong nước đều có thành viên của hoàng thất, trong số đó có rất nhiều huynh đệ cùng cha khác mẹ với Cửu công chúa, còn có không ít người họ được phân chia ở các nơi trong Đại Khang.

Còn những bá thúc như Tấn vương, các huynh đệ họ hàng xa càng nhiều không đếm kể.

Nhưng bảo Cửu công chúa giao hoàng vị cho đám huynh đệ hoặc bá thúc không quen đó, cô ấy cũng không cam lòng.

Thật ra trước giờ cô ấy luôn xem trọng Tứ hoàng tử, kết quả Tứ hoàng tử lại giết Trần Cát…

Điều này khiến Cửu công chúa cũng không biết nên đưa ngọc tỷ cho ai.

“Tại sao phải đưa cho người khác?”, Kim Phi vỗ vào tay Cửu công chúa: “Nàng giữ lại là được”.

“Ta giữ lại hả?”, Cửu công chúa không kịp phản ứng: “Có ý gì?”

“Rất đơn giản, nàng làm Hoàng đế, quản lý ngọc tỷ không được sao?”, Kim Phi nói.

“Chàng… chàng nói gì cơ?”

Cửu công chúa trước giờ luôn bình tĩnh và sáng suốt, lúc này đầu óc cũng như dừng hoạt động.

Còn mấy người Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc cũng nhìn Kim Phi như nhìn người điên.

Từ khi khai thiên lập địa đến nay, thế giới này chưa từng có Nữ hoàng đế.

Thậm chí chưa từng có ai dám nghĩ đến.

“Ta nói nếu nàng đã không tìm ra người phù hợp thì tự mình làm Hoàng đế”, Kim Phi lại nói.

“Sao có thể chứ?”, Cửu công chúa nói: “Từ trước đến nay nào có đạo lý phụ nữ làm Hoàng đế chứ?”

“Bất kỳ lịch sử nào cũng cần có người sáng lập, không thể vì lịch sử chưa từng có mà không dám làm”.

Kim Phi nói: “Trước đây Đại Khang vẫn chưa có guồng quay tơ bàn đạp, cũng không có lựu đạn và khinh khí cầu, chúng ta chế tạo ra nó, chẳng phải đã có rồi sao?”

“Phu quân, ngôi vị Hoàng đế liên quan đến giang sơn đất nước, lựu đạn và khinh khí cầu có thể sánh được sao?”

“Không, quyền lực đến từ đao giáo, tại sao khinh khí cầu và lựu đạn không thể so sánh với ngai vàng?”, Kim Phi hỏi ngược lại: “Ta có khinh khí cầu và lựu đạn, ai dám không phục thì đánh là được”.

Cửu công chúa nhất thời nghẹn lời.

Đúng vậy, quyền lực đến từ đao giáo.

Đối với Kim Phi có khinh khí cầu và lựu đạn, ngai vàng còn có ý nghĩa sao?

Nghĩ đến việc Thái tử và Tứ hoàng tử giết cha mình vì muốn đoạt ngai vàng, Cửu công chúa cảm thấy đau thương, buồn cười.

“Vũ Dương, ta nói nàng làm Hoàng đế không phải vì nàng là công chúa, mà vì nàng là người quan tâm đến dân chúng nhất, cũng là người thích hợp làm Hoàng đế nhất trong số những người ta biết, giao ngọc tỷ cho nàng ta mới yên tâm”.

Kim Phi nhìn Cửu công chúa, nghiêm túc nói: “Ta tin nàng nhất định có thể làm một Hoàng đế giỏi”.

Đưa ngọc tỷ cho cô ấy không phải là vì Kim Phi nhất thời kích động mà đây là chuyện đã quyết định ở Đông Hải rồi.

Cho dù không có ngọc tỷ, Kim Phi cũng sẽ thống nhất thiên hạ, giao cho Cửu công chúa trị vì.

Vì y biết rõ mình không phải là nhà chính trị đủ tư cách, chế tạo thiết bị vũ khí gì đó thì được nhưng lại chẳng biết gì về cai trị đất nước cả.

Cửu công chúa đã giúp Trần Cát xử lý chính sự trong nhiều năm, có bản lĩnh quyết đoán, sáng suốt về chính trị, quả thực là người phù hợp làm Hoàng đế nhất trong số những người Kim Phi biết.

“Phu quân, thật sự không được…”

Chuyện này quá mức đột ngột, bây giờ đầu óc Cửu công chúa vẫn còn choáng váng, tiếp tục từ chối theo bản năng.

“Vũ Dương, nếu nàng thật sự không muốn làm Hoàng đế, ta cũng sẽ không ép, chỉ cần tìm người khác là được, ta tin có lẽ vấn đề không lớn”.

Kim Phi nhìn Cửu công chúa nói: “Nhưng nàng hiểu ta mà, nếu ta tìm được ai đó, điều quan trọng nhất chính là năng lực và tấm lòng, liệu người đó có quan tâm đến người dân hay không, còn người đó có phải họ Trần hay không thì ta không quan tâm”.

“Ờ…”, Cửu công chúa lại sửng sốt.

Đúng thế, cô ấy hiểu quá rõ về Kim Phi.

Trong mắt Kim Phi, ngôi vị Hoàng đế không hề quan trọng nên sẵn sàng đưa ngọc tỷ cho cô ấy.

Nếu để Kim Phi đi chọn người, quả thật y sẽ không để ý đối phương họ gì.
Chương 922: Bảo nàng làm thì nàng cứ làm đi

Kim Phi chẳng buồn quan tâm Hoàng đế tiếp theo mang họ gì, nhưng Cửu công chúa lại để ý.

Trong lòng Cửu công chúa, giang sơn là tổ tiên của cô ấy gây dựng nên, nếu Kim Phi để các phiên vương khác như Tấn vương làm Hoàng đế, hoặc bản thân Kim Phi lên làm Hoàng đế, sau đó truyền ngôi vị này cho con trai mình thì Cửu công chúa vẫn có thể chấp nhận được.

Nhưng Kim Phi muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho một người xa lạ không quen biết thì đây là điều Cửu công chúa không thể nào chấp nhận được.

“Phu quân, vì sao chàng lại ép ta?”

Cửu công chúa sắp bật khóc: “Từ xưa đến nay đều là nam chủ ngoại, nữ chủ nội, nếu ta tuyên bố đăng cơ, chàng biết khắp thiên hạ sẽ có bao nhiêu người phản đối hay không? Đến lúc đó ta sẽ bị người người chỉ trỏ, chúng ta sẽ vĩnh viễn bị quan chép sử chửi rủa!”

Nghe Cửu công chúa nói như vậy, Kim Phi không khỏi âm thầm thở dài.

Đừng thấy cô ấy trông thông minh điềm tĩnh, được tiếp nhận giáo dục hàng đầu từ nhỏ, kiến thức rộng rãi mà lầm, về bản chất cô ấy vẫn giống với Quan Hạ Nhi, đều lớn lên ở thời đại phong kiến, tư tưởng phong kiến đã hằn sâu trong xương cốt.

“Vũ Dương, hãy tin ta, sẽ không như vậy đâu!”

Kim Phi đỡ lấy tay Cửu công chúa, nói với giọng kiên định: “Người dân Hoa Hạ chúng ta sống rất nhớ ơn, chỉ cần nàng đối xử tốt với bọn họ, bọn họ sẽ ủng hộ nàng, những kẻ mắng chửi nàng đều là đám lòng dạ khó lường, ta sẽ giết chết bọn chúng thay nàng!

Về phần quan chép sử, nàng để ý đến bọn họ làm gì? Đôi mắt của nhân dân luôn rất tinh tường, chỉ cần nàng chăm lo việc nước làm một Hoàng đế tốt, cho người dân được sống ngày lành tháng tốt thì bọn họ cớ gì mà mắng nàng? Lời chửi rủa của họ chỉ là biểu hiện của sự vô năng, không có bất cứ ý nghĩa gì hết!”

Cửu công chúa sững sờ tại chỗ, lộ vẻ mặt suy tư.

“Vũ Dương, mọi việc đều phải có mở đầu, trước tiêu cục Trấn Viễn, nàng đã từng thấy đội quân nào có nhiều binh lính nữ như vậy chưa? Lúc ấy cũng có rất nhiều người mắng ta, nhưng rồi kết quả thế nào? Sức chiến đấu của binh lính nữ có kém hơn so với binh lính nam không? Bây giờ còn có người dám nói binh lính nữ không ra gì nữa không?”

Kim Phi nhận thấy sắc mặt Cửu công chúa đã thả lỏng đi nhiều, bèn vội chớp thời cơ cổ vũ: “Cứ mạnh dạn làm đi, nàng sẽ là vị nữ hoàng đầu tiên từ trước tới nay, nhưng tuyệt không sẽ không phải là người cuối cùng!”

“Thật ư?”

“Đương nhiên là thật!”

Kim Phi nói: “Ta đã nói rồi, nữ giới có thể gánh vác nửa bầu trời, chờ đến khi Đại Khang được yên ổn thì ta sẽ mở rộng mô hình làng Tây Hà ra khắp thiên hạ, đến lúc đó không phân biệt là trai là gái, ai cũng được đi học, được đi công làm, chỉ cần có năng lực, có thể cạnh tranh tất cả mọi cương vị!”

Cửu công chúa nghe cảnh tượng mà Kim Phi miêu tả, không khỏi lộ vẻ mặt khát khao.

Hiện nay, phụ nữ chiếm tỷ lệ lớn trong số lãnh đạo các nhà xưởng khác nhau ở làng Tây Hà.

Mặc dù phụ nữ kém hơn nam giới một chút trong việc rèn sắt, vận chuyển và cận chiến nhưng họ cũng có những lợi thế.

Rất nhiều công việc đòi hỏi sự tinh tế, phụ nữ làm còn tốt hơn nam giới.

“Vũ Dương, đừng do dự, nghe lời đương gia chỉ có đúng chứ không sai, chàng bảo muội làm thì cứ làm đi!”

Quan Hạ Nhi thấy Cửu công chúa vẫn còn hơi lưỡng lự thì cũng khuyên bảo.

Ánh mắt Đường Tiểu Bắc lóe lên, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Ngay cả Bắc Thiên Tầm hoàn toàn không có tí hứng thú nào với chính trị, sau thoáng khiếp sợ lúc đầu thì giờ này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, bưng trà ngồi một bên hóng chuyện.

Đường Đông Đông, Tả Phi Phi lộ vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng cũng không nói gì.

“Hay là để ta thử xem sao…”

Cửu công chúa thấy Quan Hạ Nhi cũng nói như vậy, chậm rãi gật đầu.

“Vậy được rồi, chốc nữa ta bảo Ngụy tiên sinh chọn một ngày để loan tin này ra.”

Kim Phi vỗ vai Cửu công chúa, lấy mất chén trà của Bắc Thiên Tầm.

Chạy một mạch từ bến tàu về đây, rồi lại nói nhiều như vậy nữa, miệng y đã khô khốc hết cả.

Thế giới rộng lớn như vậy, nhất định phải có người thích hợp làm Hoàng đế hơn Cửu công chúa, nhưng Kim Phi sẽ trao lại ngai vàng cho một kẻ xa lạ sao?

Tất nhiên là không.

Tuy rằng y không coi trọng ngôi vị Hoàng đế, cũng không thích những mưu đồ chính trị nhưng không ai muốn giao lại đế chế mà mình đã dày công chinh phục cho người khác.

Đây là bản tính của con người, Kim Phi cũng không ngoại lệ.

Cho nên vừa rồi lời y nói cũng là nửa thật nửa giả, nếu Cửu công chúa thật sự không dám tiếp nhận ngọc tỷ, Kim Phi sẽ tự mình đăng cơ, sau đó sẽ giống với Trần Cát khi xưa, dồn hết việc triều chính cho Cửu công chúa xử lý.

Cũng may cuối cùng Cửu công chúa vẫn đồng ý. .

Y vẫn có thể tiếp tục vui vẻ vô công rỗi nghề rồi.

Cửu công chúa vừa nhận lại ngọc tỷ thì Thiết Chùy đứng canh ở ngoài gõ cửa đi vào.

“Tiên sinh, Phùng Thánh bị áp giải về rồi, nói có chuyện quan trọng muốn báo với ngài, ngài muốn gặp ông ta không?”

“Chuyện quan trọng?” Kim Phi nhíu mày hỏi: “Ông ta ở đâu?”

“Ở ngay ngoài cửa.”

“Vậy dẫn vào đi, để ta xem ông ta có chuyện gì quan trọng.”

Kim Phi đặt chén trà xuống, đi ra sân.

Thiết Chùy vẫy tay, hai nhân viên hộ tống áp giải một người trung niên bị trói gô đi vào.

Tuy rằng đã đấu với Phùng tiên sinh nhiều lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Kim Phi gặp ông ta.

Đánh giá từ trên xuống dưới mấy bận, Kim Phi mở miệng hỏi: “Ngươi có việc gì?”

“Kim tiên sinh, ta biết ta đã mạo phạm ngài nhiều lần, là ta không đúng, ta xin nhận lỗi với ngài!”

Phùng Thánh nói xong, khom lưng trước Kim Phi.

“Có chuyện gì thì nói nhanh, ông đây không có thời gian nói vớ vẩn với ngươi!” Kim Phi mất kiên nhẫn nói.

“Ta thua trong tay tiên sinh, tâm phục khẩu phục, nhưng ta tự nhận bản thân cũng thông minh, hẳn là điểm này thì tiên sinh không phủ nhận phải không?” Phùng Thánh hỏi.

Kim Phi không trả lời, nhưng trong lòng cũng không thể không thừa nhận rằng quả thật Phùng Thánh là một người thông minh.

Phùng Thánh thấy Kim Phi không để ý đến ông ta thì nói tiếp: “Kim tiên sinh, hiện giờ thiên hạ đại loạn, chính là lúc tiên sinh nổi dậy, ta bằng lòng đi theo tiên sinh, chinh chiến thiên hạ, giúp tiên sinh lấy được ngôi vị chí tôn!”

Bắc Thiên Tâm, Tả Phi Phi đi ra cùng nghe thấy Phùng Thánh nói như vậy, ai nấy đều nhìn ông ta như tên ngốc.

“Không có ngươi, đương gia vẫn có thể chinh chiến thiên hạ!” Quan Hạ Nhi tức giận nói.

“Kim tiên sinh, làng Tây Hà phát triển nhanh như vậy, chắc chắn là đang thiếu nhân tài phải không?"

Phùng tiên sinh phớt lờ Quan Hạ Nhi, tiếp tục nói: “Ngài thu nhận ta, cũng tức là để người đời thấy được lòng dạ của ngài! Đến lúc đó người đời sẽ biết ngài thậm chí còn bằng lòng trọng dụng kẻ thù như ta đây, vậy người có tài ắt sẽ ùn ùn kéo tới, đến lúc đó ngài sẽ không bao giờ thiếu nhân tài nữa…”

“Ngươi tìm ta là vì việc này à?”

Kim Phi không kiên nhẫn xua tay nói: “Thiết Chùy, dẫn ông ta đi đi.”

“Kim tiên sinh…”

Phùng Thánh còn định nói gì đó nhưng lại bị Thiết Chùy giơ chuôi đao tát vào miệng.

Hai nhân viên hộ tống đứng ở phía sau nhanh chóng chạy lên, kéo Phùng Thánh còn đang lơ mơ đi mất.

“Ông ta nghĩ cái gì vậy, thế mà vẫn dám tới tìm đương gia?”

Quan Hạ Nhi nhìn cửa, ánh mắt lạnh như băng.

Mấy lần làng Tây Hà gặp nạn liên tiếp, đều liên quan mật thiết đến Phùng Thánh.

Quan Hạ Nhi chỉ muốn băm vằm ông ta ra!

“Còn nghĩ thế nào được nữa, đơn giản là biết mình chỉ có đường chết nên cố gắng tìm cơ hội sống sót mà thôi.”

Kim Phi nói: “Lỡ như ta nhất thời hồ đồ bị ông ta làm cho mụ mị đầu óc, hoặc muốn tỏ ra rộng lượng với thiên hạ thì sao, tha cho ông ta được sống ư?"

Phùng Thánh quả thật là một người thông minh, nhưng kẻ này lại có quá nhiều ý đồ xấu xa, chưa nói tới chuyện ông ta có thù oán với làng Tây Hà, cho dù là không thù không oán, Kim Phi cũng tuyệt đối không thể dùng ông ta.
Chương 923: Dòng nước ngầm

Kim Phi mang theo phi thuyền, khinh khí cầu và lựu đạn trở về làng, nhanh chóng tiêu diệt chủ lực của kẻ địch, các phiên vương lúc trước đã liều sống liều chết cũng đều dừng lại.

Giống như mặt biển động bỗng nhiên trở nên gió êm sóng lặng.

Nhưng mọi người đều biết rằng đây chỉ là biểu hiện bề ngoài.

Người hiểu Kim Phi đều rõ ràng, y là người sống tình cảm, quan tâm đến nỗi đau khổ của người dân.

Trần Cát bị giết, đất nước loạn lạc, khói lửa lan khắp muôn nơi, con dân thương vong vô số.

Trong cuộc phục kích ở Đông Hải, cận vệ của Kim Phi bị diệt sạch.

Thổ Phiên, Đảng Hạng, Đông Man cũng thừa cơ làm khó, hòng xâm chiếm Trung Nguyên lần nữa.

Trong loạt trận chiến tiếp đó, tiêu cục Trấn Viễn và dân làng Tây Hà bị thương vong nặng nề, thành Tây Xuyên bị tấn công, gần như toàn bộ người dân đều bị giết...

Với tính cách của Kim Phi, y không thể nào quên được những chuyện này.

Cho nên tất cả mọi người đều biết, có những cơn sóng lớn đang hình thành dưới vùng biển tĩnh lặng.

Mọi người đều đang chờ đợi, chờ đợi cơn sóng lớn bùng phát hoặc tan biến.

Kim Phi cũng đang đợi.

Tin tức đã được loan ra, y đang chờ phản hồi từ các bên.

Những phản ứng này sẽ xác định xem tiếp theo sẽ là đánh, hay hòa.

Nhưng Kim Phi sẽ không ngồi yên chờ đợi, mấy ngày tiếp theo, y tập trung cả làng chỉ đạo xây dựng lại sau chiến tranh.

Bởi vì Phùng tiên sinh sử dụng khinh khí cầu nên trong làng bị thiệt hại nặng nề, toàn bộ nhà tranh bị thiêu rụi, một số xưởng dệt cũng không ngoại lệ.

Tốc độ phát triển của làng Tây Hà thật sự đã vượt qua sự mong đợi của Kim Phi, nhân cơ hội này, Kim Phi dẫn theo ba trưởng làng, đi vòng quanh khắp làng, còn ngồi phi thuyền để thăm dò không trung, tiến hành quy hoạch lại làng.

Sau khi truyền đạt suy nghĩ của mình cho ba trưởng làng, Kim Phi lại lao vào xưởng chế luyện.

Xưởng luyện gang bị hư hại nhẹ, mấy ngày nay khi Kim Phi quy hoạch làng, Mãn Thương và nữ học trò đã dọn dẹp xong xuôi, nguyên liệu mà Kim Phi bảo anh ta chuẩn bị cũng đã sẵn sàng.

Mấy ngày kế tiếp, Kim Phi dự định ăn ở tại xưởng luyện gang để chế tạo một máy hơi nước khác trong thời gian nhanh nhất có thể.

Có máy hơi nước thì có thể dùng nó để điều khiển máy công cụ, việc sản xuất máy hơi nước sẽ nhanh hơn.

Cũng có thể dùng để nâng cấp các máy công cụ để tạo ra các máy hơi nước và máy công cụ phức tạp hơn

Với nguồn động năng mạnh mẽ và ổn định, phát triển công nghiệp sẽ giống như quả cầu tuyết, hỗ trợ lẫn nhau và bước vào thời kỳ phát triển thần tốc.

Kim Phi đã lên kế hoạch toàn diện, nhưng kế hoạch lại không theo kịp những thay đổi.

Quan Hạ Nhi luôn mong muốn có một đứa con, nhất là sau khi Kim Phi bị tấn công ở Đông Hải, sau khi bị lỡ mất đứa trẻ trong bụng Cửu công chúa, mong muốn này lại càng sâu sắc hơn.

Trước đây Đường Tiểu Bắc không muốn có con cùng thay đổi thái độ hoàn toàn.

Con của Cửu công chúa mất rồi, Kim Phi phải đến an ủi chứ?

Tả Phi Phi cũng không về núi Quán Thiết mà dẫn theo một nhóm nữ công nhân dọn dẹp sạch sẽ gian nhà trước rồi vào ở, bảo bây giờ không đủ nhân viên hộ tống, cô ấy muốn để người ở lại bảo vệ cả nhà Kim Phi.

Cũng không biết là cố ý hay vô tình, những nữ công nhân Tả Phi Phi để lại đều vô cùng xinh đẹp...

Mấy ngày nay, ban đêm Kim Phi còn bận hơn cả ban ngày, y được trải nghiệm niềm hạnh phúc của Trụ Vương - vị vua hoang dâm vô đạo, cũng được trải nghiệm nỗi vất vả của Trụ Vương.

Kim Phi cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì kiểu gì cũng chết trẻ, bèn chạy đến xưởng luyện gang để lánh nạn.

“Tiên sinh, hôm nay ngài không quay về thật à?”

Mãn Thương vừa đổi mũi khoan mới vừa hỏi.

“Không về, làm ra được máy hơi nước thì ta mới về.”

“Phu nhân đồng ý à?”

Vạn Vũ Hồng đứng bên cạnh cười hỏi.

“Ngươi nghĩ ta giống tên sợ vợ Thiết Chùy kia à?” Kim Phi thuận miệng nói: “Là đàn ông thì phải coi trọng sự nghiệp, ta nói không về là không về.”

Những nữ công nhân khác vây quanh y đều bật cười.

Từ trước tới nay nam giới ở Đại Khang luôn có vị trí cao hơn phụ nữ, nhưng kể từ khi các nhà xưởng được mở và phụ nữ có thể kiếm tiền nuôi gia đình, địa vị của phụ nữ dần dần được cải thiện.

Nhất là sau khi Kim Phi cấm cấm bạo lực gia đình và trừng phạt một số dân làng vì hành vi này, phụ nữ ngày càng có vị thế hơn.

Trước kia Thiết Chùy thích dạo thanh lâu, thích nói mấy chuyện hài thô tục, thi thoảng còn thích trêu chọc các nữ nhân viên hộ tống mà anh ta thân quen, nhưng từ sau lần từ nói chuyện hài thô tục bị Bắc Thiên Tầm đánh cho mấy trận ngay trước mặt mọi người thì Thiết Chùy cũng biết điều hơn.

Bây giờ anh ta không dám mồm miệng ba hoa nữa, cũng không dám đùa giỡn nữ nhân viên hộ tống.

Bởi vì chuyện này mà Bắc Thiên Tầm trở thành sư nương mà Vạn Hạc Minh thích nhất, ngày nào cũng í ới gọi sư nương ơi sư nương à, làm Bắc Thiên Tầm vui muốn chết.

Mấy người vừa nói chuyện vừa làm việc, không khí vô cùng hòa hợp, làm Kim Phi nhớ tới cảnh đời trước, khi giáo sư dẫn cả nhóm sinh viên đi thực tập ở nhà xưởng.

Cảm giác tiêu cực tích tụ trong lòng mấy ngày nay cũng đã tiêu tan đi bao nhiêu.

Đến chạng vạng, Quan Hạ Nhi dẫn đội trưởng cận vệ đi vào xưởng luyện gang.

“Đương gia, Nhuận Nương nấu cơm xong rồi, về ăn cơm thôi!”

Quan Hạ Nhi nâng tay áo lau vết bẩn trên mặt Kim Phi.

“Dạo này trong xưởng khá bận, hôm nay ta sẽ không về, ở lại đây ăn chung với mấy người Mãn Thương là được.” Kim Phi xua tay nói.

“Bận rộn đến mấy cũng không thể không ăn không ngủ phải không?”

Quan Hạ Nhi nói: “Cho dù chàng không ăn không ngủ, mấy người Mãn Thương có thể không ăn không ngủ sao? Phải không Mãn Thương?”

Mãn Thương nào dám tiếp lời? Anh ta làm bộ không nghe thấy, cúi đầu tháo mũi khoan vừa lắp vào ra.

Những nữ công nhân khác cũng làm theo, cúi đầu giả vờ bận rộn.

“Đương gia, đi thôi, ngày mai lại đến!”

Quan Hạ Nhi kéo tay áo Kim Phi: “Vũ Dương, Tiểu Bắc, Phi Phi đều đang chờ chàng đó.”

Lúc đầu Kim Phi chỉ không muốn quay về cho lắm, nhưng khi nghe cô nói vậy thì lại càng không muốn về, y giở mánh trì hoãn: “Các nàng cứ ăn trước đi, không cần chờ ta, bảo Nhuận Nương chừa chút cơm cho ta là được, ta bận nốt chỗ này thì sẽ về.”

Quan Hạ Nhi là người ngoan ngoãn nghe lời, da mặt lại mỏng, nếu là bình thường nghe Kim Phi nói như vậy thì chắc chắn cô sẽ ngoan ngoãn quay về.

Nhưng lần này Quan Hạ Nhi không rời đi mà vẫn kiên trì nắm lấy tay áo Kim Phi: “Đương gia, đi thôi, bằng không ta gọi Thiên Tầm vào đấy!”

“Nàng muốn gọi thì cứ việc, ta sợ cô ấy chắc?”

Kim Phi nghe vậy thì không khỏi muốn ngang ngược một chút.

Quan Hạ Nhi đảo mắt liếc Kim Phi, quay ra ngoài gọi lớn: “Thiên Tầm!”

Từ sau khi theo Kim Phi, Bắc Thiên Tầm vẫn đảm nhiệm chức trách cận vệ, bấy giờ cô ấy còn ngồi xổm ngoài cửa, đang buồn chán nhìn kiến chuyển nhà.

Nghe thấy Quan Hạ Nhi gọi mình, cô ấy lười nhác vươn vai đi đến: “Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?”

“Đương gia không muốn trở về ăn cơm, ta sợ chàng ấy đói lả mất, muội đưa chàng về đi.”

“Đương gia, đi thôi.”

Bắc Thiên Tầm quay ra nhướn mày với Kim Phi.

“Ta đã bảo nàng là làm xong việc này rồi mới về.” Kim Phi xua tay nói: “Các nàng đi về trước đi.”

Bây giờ vấn đề không còn là có nên về ăn cơm nữa không mà là lúc thể hiện địa vị gia đình, Kim Phi tự nhủ mình phải kiên trì, không được cúi đầu.

Nhưng suy nghĩ này vừa nảy ra thì đã thấy Bắc Thiên Tầm bước thẳng tới, khom lưng gác vai lên bụng Kim Phi, thoắt cái đã khiêng cả người y lên.

Toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, thuần thục vô cùng.

Tuy da mặt Kim Phi dày nhưng giờ cũng không đỡ nổi, y vỗ lưng Bắc Thiên Tầm hét lớn: “Thả ta xuống!”

Nhưng Bắc Thiên Tầm lại không để ý tới y, quay người đi thẳng.
Chương 924: Mới buổi sáng mà

"Thiết Chùy, ngươi còn đứng ngây ngốc đó làm gì, không thấy ta bị ức hiếp sao?"

Khi đi ngang qua cửa xưởng, Kim Phi thấy Thiết Chùy và cận vệ đứng ở cửa, vội vàng kêu cứu.

Bắc Thiên Tầm vác Kim Phi đứng yên, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn đám người Thiết Chùy.

Quan Hạ Nhi cũng đứng ở bên cạnh Bắc Thiên Tầm để giúp đỡ cô ấy.

Nếu là kẻ địch, đám người Thiết Chùy chắc chắn đã xông tới từ lâu, nhưng đây rõ ràng là chuyện đùa giỡn giữa vợ chồng nhà người ta, đầu của Thiết Chùy thực sự cứng, cũng sẽ không chạy đến tham gia.

Kim Phi không gọi còn tốt, nghe thấy Kim Phi gọi, đám người Thiết Chùy quay người đi, cùng nhau ngồi xổm trên mặt đất nhìn đàn kiến dọn nhà.

"Một đám không có nghĩa khí, tiền thưởng tháng này của các ngươi không còn nữa đâu!"

Kim Phi tức giận đến mức mắng to.

"Không sao, ta bảo Tiểu Bắc phát gấp đôi cho các ngươi!"

Quan Hạ Nhi hào phóng nói.

"Cám ơn phu nhân! Chúc phu nhân sớm sinh quý tử!"

Thiết Chùy cũng không xem đàn kiến chuyển nhà nữa, quay người lại, gật đầu cúi chào nói: "Tiên sinh, cố gắng lên, các huynh đệ đều đang chờ nhận tiền thưởng đó!"

Dù sao Quan Hạ Nhi cũng là nữ nhân, dưới sự hun đúc của đám người thím Ba, cô đã không còn xấu hổ như trước nữa.

Cộng thêm lời nói của Thiết Chùy đã chạm vào trái tim cô, Quan Hạ Nhi xua tay nói: "Nếu như năm nay ta mang thai, tiền thưởng cuối năm của các ngươi đều tăng gấp đôi! Đám người Tiểu Bắc, Vũ Dương mang thai cũng như vậy!"

"Tiên sinh, cố gắng lên, tiền thưởng của các huynh đệ đều dựa vào ngài!"

Thiết Chùy nghe vậy, miệng cười đến mức sắp chạm đến mang tai.

Ánh mắt của những nhân viên hộ tống khác cũng sáng lên.

Tiền thưởng cuối năm cũng không ít đâu.

"Phu nhân, khi ta ở kinh thành, đại phu đã kê cho ta một đơn thuốc, đàn ông uống thì đàn bà không chịu được, đàn bà uống thì đàn ông không chịu được, đàn ông đàn bà cũng uống thì cái giường không chịu được!"

Thiết Chùy nháy mắt hỏi: "Lúc đó ta đã ghi nhớ toa thuốc rồi, phu nhân có cần không?"

"Phỉ, miệng chó thì không thể mọc được ngà voi!"

Quan Hạ Nhi liếc nhìn Thiết Chùy, tức giận nói: "Quay về bảo Vũ Hồng mang toa thuốc đến cho ta! Ngày mai ngươi đến tìm Tiểu Bắc nhận thưởng!"

"Được ạ!"

Thiết Chùy kích động liên tục gật đầu.

"Thiết Chùy, ngươi chết chắc rồi!" Kim Phi miệng hùm gan sứa uy hiếp.

Nhưng Thiết Chùy căn bản không nghe lời y, hoàn toàn giống như vẻ mặt của mấy tên chó tay sai: "Chúc tiên sinh sức khỏe an khang, con cháu đầy đàn!"

"Chúc tiên sinh sức khỏe an khang, con cháu đầy đàn!"

Những cận vệ khác cũng ồn ào hô theo.

"Các ngươi cứ chờ chết đi!"

Kim Phi hung hăng chỉ vào đám cận vệ!

"Đi"

Quan Hạ Nhi dẫn theo Bắc Thiên Tầm, vác Kim Phi vào trong sân của nhà mình.

Giữa tứ hợp viện và xưởng luyện gang là một bức tường ngăn, bình thường người ngoài rất ít khi vào cái sân này, nhưng khi Bắc Thiên Tầm vác Kim Phi trở về, đúng lúc gặp phải thím Ba tìm Đường Đông Đông để bàn bạc về chuyện xưởng dệt.

"A, vẫn là người trẻ các cháu nhiều thủ đoạn!"

Đôi mắt thím Ba sáng lên, trong miệng phát ra âm thanh chậc chậc.

"Một đời thanh danh của ta, xong rồi!"

Khoảnh khắc Kim Phi nhìn thấy thím Ba, đã biết mình sắp trở nên nổi tiếng.

Thím Bà là một cái loa lớn nổi tiếng trong làng, chuyện bà ta biết thì tương đương với cả làng đều biết.

Quả nhiên, thím Ba ra khỏi nhà Kim Phi là đi thẳng đến nhà ăn xưởng dệt.

Chưa tới nửa giờ, truyện Kim Phi bị Bắc Thiên Tầm cõng vào nhà đã truyền ra khắp làng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Kim Phi vừa bước vào xưởng luyện gang đã nhìn thấy các nữ công nhân đang che miệng cười trộm.

Tối hôm qua Thiết Chùy không trực đêm, lúc này anh ta vừa đến xưởng luyện gang để giao ca với nhân viên hộ tống trực đêm.

Vừa gặp Kim Phi, anh ta đang chuẩn bị trêu ghẹo thì đã thấy Kim Phi cầm cây chổi ở bên cạnh lên.

Thiết Chùy không nói nhiều lời, quay đầu bỏ chạy.

Nhưng anh ta mặc áo giáp, chưa chạy được bao xa đã bị Kim Phi đuổi kịp.

"Cho ngươi lanh lợi này, chỉ ngươi biết nói đùa thôi sao?"

Kim Phi vung cây chổi đập Thiết Chùy một trận: "Còn giường không chịu nổi này, ta để ngươi không xuống được giường trước!"

Những nhân viên hộ tống khác đều biết rằng một cây chổi không thể làm gì được Thiết Chùy mặc áo giáp, nên không tới khuyên can, tất cả đều đứng sang một bên xem cuộc vui.

Các nữ công nhân trong xưởng không còn hứng thú làm việc, cũng chạy theo ra ngoài.

Kim Phi đánh tan cây chổi mới bỏ cuộc.

Các cận vệ và nữ công nhân thấy Kim Phi vứt cây chổi đi, cười lớn rồi vội vàng đi làm công việc của mình.

Thiết Chùy mỉm cười đứng dậy, nháy mắt nhỏ giọng hỏi: "Tiên sinh, khi ta ở kinh thành, một đêm đã từng đi qua bảy thanh lâu, trong đây đều có bí quyết cả, ngài có muốn nghe không? Chỉ cần hai mươi lượng bạc thôi!"

"Nghe cái đồ quỷ nhà ngươi, cút!"

Kim Phi đá Thiết Chùy một cái, tiện tay ném một hạt đậu vàng qua: "Tiền thuốc đánh ngươi!"

"Tiên sinh, đến đây, mời ngài ra đây nói chuyện chút!"

Thiết Chùy nhét hạt đậu vàng vào trong ngực, kéo Kim Phi vào trong đình ở bên cạnh.

Hai người đang trò chuyện học tập vui vẻ thì một bóng người nhảy qua tường và đáp xuống bên cạnh họ.

Thiết Chùy sợ giật mình, một giây sau anh ta rút con hắc đao ra và đứng chặn trước mặt Kim Phi.

Kim Phi cũng vô thức đút tay vào trong ống tay áo, nắm lấy báng súng ngắn.

Nhìn thấy người đến là Bắc Thiên Tầm, Kim Phi mới thở phào nhẹ nhõm.

Thiết Chùy cho rằng Bắc Thiên Tầm đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh ta và Kim Phi, nên sợ hãi đến mức nhanh chóng trốn sau lưng Kim Phi.

"Nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của ngươi kìa!" Kim Phi không quay đầu lại mà đạp vào lưng hắn một cái.

"Tiên sinh, ngài đừng không đặt mình vào vị trí của người khác mà hùng hồn bàn ra tán vào, tỏ ra thông minh, hai người đánh nhau lại không hề đau, đương nhiên ngài không sợ rồi!"

Thiết Chùy ra vẻ thông thạo: "Lần trước cô ấy đạp ta một cái, ta què nửa tháng, đổi là ngài xem ngài có sợ không?"

"Đáng đời!" Kim Phi cười trên sự đau khổ của người khác, nhìn về phía Bắc Thiên Tầm: "Sao nàng lại đến đây?"

Kết quả Bắc Thiên Tầm không nói nhiều lời, cúi người về phía Kim Phi.

"Không phải chứ?" Sắc mặt Kim Phi lập tức thay đổi.

Một giây tiếp theo, vai của Bắc Thiên Tầm thực sự va vào bụng y, sau đó dùng lực, Kim Phi lại nhìn thấy gót chân của cô ấy.

"Thiên Tầm phu nhân, tâm trạng mọi người muốn có con ta có thể hiểu được, nhưng mọi người không thể làm như vậy được!"

Thiết Chùy nhìn Bắc Thiên Tầm không phải vì anh ta mà tới, lập tức yên tâm, hét lên ở phía sau: "Mới sáng sớm mà, mọi người như vậy sẽ khiến tiên sinh mệt chết đó! Ít nhất phải để tiên sinh nghỉ ngơi một chút chứ..."

Còn chưa dứt lời, một hòn đá đã bay tới đập thẳng vào miệng anh ta.

"Ôi, tiên sinh đáng thương quá!"

Thiết Chùy xoa môi, mặt đầy vẻ đồng tình nhìn Bắc Thiên Tầm vác Kim Phi bay qua tường.

"Bắc Thiên Tầm, ai bảo nàng tới đây? Có phải là Đường Tiểu Bắc không?"

Kim Phi tức giận hỏi.

Ngày nào cũng bị một người phụ nữ vác đi vác lại thì còn ra thể thống gì?

Mặc dù Quan Hạ Nhi muốn có con, nhưng sẽ không làm ra chuyện quá đáng như thế này, Cửu công chúa từ nhỏ được giáo dục cung đình, cũng không có khả năng được.

Người duy nhất Kim Phi có thể nghĩ đến chính là Đường Tiểu Bắc.

Trên thực tế, đêm qua Đường Tiểu Bắc là người hoạt động vui vẻ nhất.

Nhưng Bắc Thiên Tầm lại lắc đầu nói: "Không phải là Tiểu Bắc, là Tiểu Ngọc!"

"Ai cơ?" Kim Phi nghi ngờ mình nghe nhầm: "Ta và Tiểu Ngọc là trong sạch mà!"

"Ai nói hai người không trong sạch chứ?"

Bắc Thiên Tầm cười như không cười nói: "Tiểu Ngọc nói có chuyện gấp, cần phải nhanh chóng báo cáo với chàng, nên ta đến tìm chàng thôi."

"Nàng tìm ta, nhất định phải trèo tường sao, nhất định phải vác ta đi sao?"

Kim Phi tức giận đưa tay tát nhẹ vào mặt Bắc Thiên Tầm: "Nàng không thể nói rõ ràng cho ta biết sao?"
Chương 925: Gada trả lời

Thật ra Bắc Thiên Tầm vốn dĩ không muốn trèo tường, nhưng khi đi ngang qua đình nhỏ, nghe thấy Kim Phi và Thiết Chùy đang đứng nói chuyện, vừa nói còn vừa cười ha ha, cô ấy quyết định trèo tường hù hai người họ.

Xưởng luyện gang và tứ hợp viện chỉ cách nhau một bức tường, nhưng đi qua cửa sao nhanh hơn trèo tường được?

“Tiểu Ngọc tìm ta làm gì?” Kim Phi hỏi.

“Hình như bên phía Tây Xuyên đã truyền tin tới.” Bắc Thiên Tầm đáp.

“Tiểu Ngọc nói sao?”

“Ta không biết, tỷ tỷ bảo ta tới tìm chàng thì ta tới thôi.”

Lúc Bắc Thiên Tầm cõng Kim Phi đi ngang qua tiền viện, Tả Phi Phi và đám nữ công nhân đang tập luyện trên bãi đất trống.

Thấy hai người như vậy, đám nữ công nhân đều cảm thấy bất ngờ.

“Tiên sinh, Thiên Tầm phu nhân, hai người đi dạo sao?”

Tả Phi Phi còn vẫy tay chào hai người.

“Thả ta xuống!”

Sắc mặt Kim Phi tối sầm lại.

Thanh danh một thời của y đã bị hủy hoại trong tay Bắc Thiên Tầm.

Bắc Thiên Tầm cười mỉm, khom người để Kim Phi xuống.

Nhưng vẫn bị mấy người Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa đứng trước cửa thư phòng thấy.

“Xem ra đối phó với tướng công phải nhờ Thiên Tầm ra tay mới được!” Đường Tiểu Bắc cười vỗ tay.

Mấy người Quan Hạ Nhi và Tiểu Ngọc cũng che miệng cười thầm.

Chỉ có Cửu công chúa là tỏ vẻ bất lực.

Từ nhỏ cô ấy đã được giáo dục ở trong cung đình, đối với Cửu công chúa, Bắc Thiên Tầm và Kim Phi đùa giỡn như vậy rất ảnh hưởng tới uy tín và hình tượng của Kim Phi.

Nhưng Cửu công chúa có thể nhìn ra vẻ mặt Kim Phi trầm xuống không phải vì tức giận, nên cô cũng không nói gì.

Ban đầu, Cửu công chúa đồng ý theo Kim Phi chẳng phải chỉ là vì thích sự dịu dàng của Kim Phi và bầu không khí của làng Tây Hà đó sao?

Dù sao Kim Phi cũng không muốn lên ngôi xưng đế, thích đùa thì cứ đùa thôi.

“Các nàng cứ chờ đó cho ta, xem ta xử lý các nàng thế nào?”

Kim Phi chỉ mấy người Quan Hạ Nhi, uy hiếp các cô.

Đáng tiếc, chiêu này hoàn toàn không có tác dụng với Đường Tiểu Bắc: “Ai xử lý ai thì chưa chắc đâu!”

“Khụ khụ.” Cửu công chúa ho nhẹ một tiếng, cắt ngang hai người: “Tiểu Ngọc, tiên sinh trở lại rồi, nói đi.”

Đến lúc làm chính sự nên Kim Phi cũng gác lại tâm trạng chơi đùa của mình, nhìn Tiểu Ngọc.

“Tiên sinh, Ngưu Bôn truyền tin từ Tây Xuyên về, nói Gada đã gửi thư hồi âm rồi.”

Tiểu Ngọc vừa đưa một tờ giấy cho Kim Phi.

Cách đây không lâu, Ngưu Bôn và Thấm Nhi cãi nhau, Quan Hạ Nhi phái Ngưu Bôn tới đỉnh Song Đà, sau khi đoạt lại bến tàu, Ngưu Bôn chịu trách nhiệm canh giữ bến tàu.

Khánh Mộ Lam mang thư tay của Kim Phi tới bến tàu, Ngưu Bôn dẫn người theo cô ấy tới Tây Xuyên đối kháng với Gada.

Giống như những gì Kim Phi nghĩ, khi nhân viên hộ tống tới tiếp viện cho Tây Xuyên, Gada đã sớm biết tin và chạy trốn.

Số lượng nhân viên hộ tống quá ít, lại không quen thuộc lãnh thổ của địch nên không dám tùy tiện truy kích nên đành phải dẫn người tiếp quản thành Tây Xuyên, thu dọn tàn cuộc.

Lúc ấy, thành Tây Xuyên đã bị người Gada phá tan nát, một người kiêu ngạo như Khánh Mộ Lam, sau khi vào thành lập tức quỳ rạp xuống đất khóc đến nỗi suýt chút nữa ngất đi.

Mấy ngày gần đây, Ngưu Bôn đều dẫn người ngồi phi thuyền tới Thổ Phiên.

Một là để dò la tin tức của Gada, hai là thăm dò địa hình nơi đây, để chuẩn bị cho cuộc chiến sau này.

Trong ngày thăm dò thứ hai, bọn họ đã phát hiện một lính trinh sát phe địch và thành công bắt giữ làm tù binh.

Nhưng Ngưu Bôn không giết hắn mà để hắn mang một phong thư đưa cho Gada, trong thư có viết những yêu cầu của Kim Phi.

Sau khi Gada nhận được thư, hôm qua đã phái người đưa thư hồi âm.

Ngưu Bôn không dám chậm trễ, vội vàng dùng bồ câu đưa thư tới báo cáo với Kim Phi.

Kim Phi thấy nội dung trên tờ giấy, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Câu trả lời của Gada rất đơn giản, tóm gọn lại chỉ có một câu... tuyệt đối không đồng ý với yêu cầu của Kim Phi!

Thấy câu trả lời của Gada, dù Kim Phi rất tức giận nhưng vẫn không nằm ngoài suy đoán.

Thổ Phiên là đất Cao Nguyên, người Trung Nguyên tới đây rất dễ bị say độ cao, hành quân bình thường cũng là một vấn đề lớn chứ đừng nói là đánh giặc.

Gada cũng vì điều này mà không hề sợ hãi.

“Vũ Dương, nàng thấy thế nào?”

Kim Phi buông tờ giấy xuống, nhìn Cửu công chúa.

“Thổ Phiên có khí dịch, nếu không phải người bản xứ thì hoàn toàn không trụ nổi. Mấy chục năm trước, cữu cữu đã từng phái người tấn công thành Ba Nhi của Thổ Phiên, lúc ấy phái đi hai chục ngàn người, kết quả, mới đi được nửa thành thì đã có bảy mươi phần trăm trong số những người đó đi không trụ nổi nữa, cuối cùng chỉ có hơn một ngàn người sống sót trở về.”

Cửu công chúa sợ Kim Phi kích động, phái binh tới tấn công Gada nên khuyên: “Trước khi chưa tìm ra cách đối phó với khí dịch, ta đề nghị không nên dùng binh với Gada.”

Kim Phi trầm ngâm chốc lát, nói: “Dụng binh trên quy mô lớn đúng là không được, nhưng chém đầu thì có thể!”

“Chém đầu?” Cửu công chúa hỏi: “Có ý gì?”

“Gada dẫn theo nhiều người như vậy, còn mang theo những vật liệu cướp được từ Tây Xuyên nhất định chạy không nhanh, cũng không thể nào không để lại dấu vết, truyền lệnh cho Ngưu Bôn tiến hành trinh sát vào buổi tối, nói không chừng có thể phát hiện ra kẻ địch.”

Kim Phi lạnh lùng nói: “Nếu tìm thấy kẻ địch, bất luật thế nào cũng phải nổ chết Gada cho ta!”

“Trinh sát buổi tối?” Ánh mắt Cửu công chúa không khỏi sáng lên: “Cách này đúng là rất hay!”

Mục tiêu của phi thuyền quá lớn, có thể thấy được quân địch trong phạm vi mười mấy dặm, thời gian này đủ cho quân địch ẩn nấp.

Tây Xuyên có dãy núi trải dài về phía tây, trên núi khắp nơi đều là rừng rậm, một khi quân địch trốn vào trong rừng, từ trên trời nhìn xuống hoàn toàn không thể nào phát hiện được.

Đến buổi tối, tình huống sẽ đảo ngược lại.

Mấy ngày gần đây trăng không tròn, quân địch rất khó nhìn được phi thuyền vào ban đêm.

Mà quân địch lại hành quân trên quy mô lớn, ban đêm khả năng cao là sẽ đốt lửa.

Cứ như vậy, phi thuyền có thể tìm được quân địch.

Một khi bị phi thuyền để mắt tới, Kim Phi tin rằng Ngưu Bôn nhất định sẽ không bỏ qua cho Gada.

Thổ Phiên vừa mới kết thúc thời kỳ hỗn loạn, chỉ cần Gada chết, nhất định sẽ tiếp tục hỗn loạn.

Chờ một “Gada” mới xuất hiện dẹp loạn phải cần ít nhất mấy năm, thậm chí là mười mấy năm, đến lúc đó, nói không chừng Kim Phi đã làm ra được cả máy bay, có rất nhiều thủ đoạn xử lý bọn họ!

Giao phó xong chuyện của Tây Xuyên, Kim Phi nhìn Tiểu Ngọc: “Đảng Hạng và các phiên vương có thư hồi âm chưa?”

“Vẫn chưa.” Tiểu Ngọc lắc đầu: “Chắc là bọn họ vẫn đang suy nghĩ.”

“Vậy bọn họ vẫn đang đánh à?”

“Không, đình chiến rồi.” Tiểu Ngọc trả lời.

Thật ra, từ sau khi tin Kim Phi còn sống được lan truyền, cuộc chiến giữa các phiên vương cũng ngừng lại.

Bao gồm cả Tứ hoàng tử đoạt vị gần đây cũng co đầu rụt cổ trong kinh thành, thánh chỉ cũng mất hút, rất sợ gây ra động tĩnh khiến Kim Phi chú ý.

“Vậy cứ để bọn họ cân nhắc đi, hai tháng sau không tới, thì sẽ bị đánh tan!”

Kim Phi hỏi: “Đúng rồi, chiến sự với quân nam chinh của Đảng Hạng thế nào?”

Thiết Ngưu dẫn người tiếp viện cho quân Trấn Viễn, mang theo một số lượng lớn khinh khí cầu và lựu đạn, khinh khí cầu là một khối không thể đánh tan được, dù là một người ba ngựa, tốc độ cũng không thể nhanh hơn được, cho tới hôm qua mới chạy tới Hi Châu.

“Sáng nay vừa nhận được tin chiến sự, nói quân nam chinh của Đảng Hạng đã bắt đầu rút lui, Thiết Ngưu đang dẫn quân Trấn Viễn đuổi giết.” Tiểu Ngọc trả lời.

Thiết Ngưu là sát thủ, Kim Phi tin rằng anh ta sẽ không bỏ qua cho quân nam chinh.

Giao phó xong những chuyện này, đám người Quan Hạ Nhi, Tiểu Ngọc đều bận đi làm, Kim Phi cũng trở về xưởng luyện gang, nhưng lại thấy Cửu công chúa lén lút nháy mắt với y.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom