• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full [Zhihu] Chinh phục con trai nhân vật chính (1 Viewer)

  • Chương 5

15.

Chuyện này đã lan ra khiến không ít người biết được, đa số mọi người cũng phát hiện Khổng An Hân không quấn lấy Cố Tây Châu nữa, mà lại thấy cô ta đi cùng với một chàng trai kẹo ngọt khoá dưới, chuyện này cứ thế mà lắng xuống.

Tống Nghi Thu và Cố Tây Châu cũng tạm thời thả lỏng tâm trạng và chuyên tâm vào việc học.

Xuân qua thu tới, thu qua đông lại tới, năm này qua năm khác, hai người họ cũng đã trưởng thành được mấy năm.

“Cố Tây Châu! Có phải cậu ăn dâu tây tớ mới mua hôm qua không?”

Tống Nghi Thu nhìn tủ lạnh trống không mà máu dồn lên não.

Tống Nghi Thu ngày càng xinh đẹp, đôi mắt nhẹ nhàng nhướng lên khiến lòng người tê dại, tim đập không ngừng.

Thấy không ai trả lời, đôi môi đỏ mọng của của Tống Nghi Thu khẽ nói: “Được rồi, tớ về nhà đây.”

Cô vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thì thấy Cố Tây Châu đang hoảng hốt túm lấy cô ôm vào trong ngực.

“Đừng đi mà, dâu tây là tớ ăn, lát nữa tớ sẽ đi mua đền cho cậu.”

Nghe vậy, Tống Nghi Thu quay đầu lại, thấy Cố Tây Châu đang liếc mắt lén nhìn mình, sống mũi cao cao đang cọ vào cổ cô.

Tống Nghi Thu thấy ngứa ngáy trong lòng, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay người đàn ông ấy, đóng tủ lạnh một cái “cạch” rồi ra ngồi trên ghế sô pha.

“Mẹ tớ vừa nhắn tin, bảo tối nay chúng mình cùng tới ăn cơm.” Tống Nghi Thu chậm rãi nói.

Nghe vậy, Cố Tây Châu gật đầu, cả người ngồi sát cạnh Tống Nghi Thu, “Nặc Nặc, khi nào thì cậu mới gả cho tớ?”

“…” Tống Nghi Thu nhướng mày, “Vậy phải xem khi nào cậu đủ tuổi kết hôn. Tuổi kết hôn hợp pháp của con trai là 22 tuổi, cậu còn hai tháng nữa cơ.”

Cố Tây Châu nhỏ giọng nói: “Thật ra chúng ta có thể ra nước ngoài…”

Tống Nghi Thu mặt không biến sắc: “Tự đi đi, tớ đợi hai tháng.”

“Vâng...”

Hiện tại, hai người đều đã dọn ra khỏi nhà, mua một căn hộ ở trung tâm thành phố rồi sống chung với nhau.



Vừa về đến nhà, Tống Nghi Thu đã nhận ra sự nhiệt tình của mẹ cô.

“Nặc Nặc, mau mau đến xem cuốn tiểu thuyết vừa mới xuất bản của mẹ đi.”

“Dạ.” Dứt lời, Tống Nghi Thu đã cầm quyển tiểu thuyết lên.

Cố Tây Châu: “Dì.”

Tư Ninh ngẩng đầu nhìn Cố Tây Châu, lộ ra nụ cười, “Đến rồi à.”

“Vâng.”

Nói xong, Tư Ninh và Tống Nghi Thu cùng ra sô pha ngồi, Cố Tây Châu rất tự giác đi vào bếp.

Vừa đeo tạp dề lên, cậu đã thấy Tống Quân bận rộng trong bếp một hồi rồi, sau khi cậu chào một tiếng liền chạy lại giúp đỡ.

“Ông Cố hôm qua đã tới tìm ta, nói xem xem, lão già này nhất định đã lén lút luyện cờ rồi đúng không.” Tống Quân cười ha hả nói.

Ông Cố chính là ba của Cố Tây Châu.

16.

Nghe Tống Quân nói, Cố Tây Châu chỉ cười cười rồi tiếp tục xử lý đống hải sản trong tay.



“Mẹ, nếu mẹ thật sự không có linh cảm thì viết câu chuyện về tình yêu của mẹ và ba đi.”

Tống Nghi Thu vừa nói vừa xoa đầu bé cún Golden Retriever.

Chú chó lông vàng này không phải là Tiểu Đào, Tiểu Đào đã qu.a đ.ờ.i vì tuổi già rồi, đây là con của tiểu Đào, Chubby.

Nghe Tống Nghi Thu nói vậy, Tư Ninh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hừm, con nói đúng. Ngày kỉ niệm kế tiếp mẹ sẽ tranh thủ đem cái này làm quà tặng ba con.”

“Được đó ạ.”



Đ.á.nh c.hế.t Tống Nghi Thu cũng không ngờ là lúc ăn cơm, Cố Tây châu sẽ đề cập tới chuyện kết hôn. Càng không ngờ là bố mẹ cô cũng sốt ruột như Cố Tây Châu.

“Ừ, Tây Châu nói đúng, chuyện này ta cũng đã nói qua với ông Cố rồi, ông ấy cũng rất sốt ruột.”

Nghe vậy, Cố Tây Châu mỉm cười, dưới bàn nắm chặt lấy tay Tống Nghi Thu, cảm thấy cô muốn bó.p cổ mình đến c.hế.t rồi.

Tống Nghi Thu: “…”



Sau khi trở lại căn nhà mà hai người sống chung, Cố Tây Châu liền ôm lấy Tống Nghi Thu từ phía sau, phả hơi thở ấm áp lên cổ cô, khiến cho Tống Nghi Thu cảm thấy rất khó chịu, “Nặc Nặc…”

Cậu thấp giọng gọi tên cô, khiến cô mất cảnh giác, vành tai Tống Nghi Thu đỏ bừng lên, chỉ có thể giãy giụa thoát khỏi vòng tay của cậu.

“Cố Tây Châu, mau rửa mặt đi ngủ đi. "Tống Nghi Thu nhẹ giọng nói.

“Vâng.” Cậu rũ mắt xuống, mái tóc che đi d.ục vọng đang sục sôi trong mắt, chỉ cúi đầu đáp một tiếng.

Cứ nghĩ rằng mọi chuyện cứ như vậy kết thúc, nhưng ai biết được dụ.c v.ọng ấy lại bộc phát lúc nửa đêm.

“Cố Tây Châu! Cậu làm gì vậy? Bỏ tay ra!”

Tống Nghi Thu khống chế tính tình của mình, đá.n.h c.h.ết cô cũng không ngờ Cố Tây Châu lại lẻn vào phòng mình lúc nửa đêm.

“Nặc Nặc, chúng mình đã lâu không làm rồi.”

Người đàn ông đó nói xong liền ngậm lấy vành tai Tống Nghi Thu.

“…”

Lần đầu tiên Cố Tây Châu ‘ăn thịt’ (*) là vào ngày sinh nhật 21 tuổi của anh, đến nay Tống Nghi Thu vẫn nhớ như in nỗi đau của ngày đó.

(*)Khai trai: Người trước kia ăn chay, nay đổi sang ăn mặn, gọi là Khai huân ( bắt đầu ăn mặn ). Ở đây có nghĩa là lần đầu tiên làm chuyện đó của Cố Tây Châu là năm 21 tuổi.

Đến ngày hôm sau tỉnh dậy đã hơn hai giờ chiều rồi, từ đó số lần hai người ngủ chung cũng giảm bớt, chủ yếu là Tống Nghi Thu sợ Cố Tây Châu không kiềm chế được.

Và đó cũng là lần cuối cùng hai người làm ‘chuyện đó’…

Tống Nghi Thu rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể Cố Tây Châu, trong đầu chỉ có hai chữ:

"Toang rồi…”

Quả nhiên vừa dứt lời Cố Tây Châu đã đè lên người cô, hai cánh tay chống hai bên Tống Nghi Thu, giữ chặt cô trong không gian chật hẹp đó.

Tống Nghi Thu bị ép nhìn về phía Cố Tây Châu, trong mắt người đàn ông kia là dục vọng không giấu được, chỉ liếc một cái Tống Nghi Thu liền quay đi chỗ khác.

Người đàn ông nắm lấy cằm rồi hôn lấy cô.

Tống Nghi Thu bị hôn đến ngạt thở, theo bản năng muốn phản kháng, lại bị cậu đè ở trên giường, các ngón tay đan vào nhau, Tống Nghi Thu buộc phải chấp nhận tất cả.

17.

Gió thổi qua ngọn cây, cành cây ngoài cửa sổ rung rinh phát ra tiếng động khe khẽ.

Chắc gió chưa chơi đủ, nó cứ thổi qua cành, làm cành cây cứ khẽ rung lên khiến tiếng động cũng trở nên lớn hơn.

Ánh trăng non thẹn thùng trốn sau những đám mây, thỉnh thoảng lại muốn hé ra nhìn cảnh tượng mập mờ này.



Không nhớ rõ hai người nhận giấy chứng nhận kết hôn như thế nào, chỉ là khi lấy lại tinh thần thì hai người đã ra khỏi Cục Dân chính, trong tay là một quyển sổ nhỏ màu đỏ.

Tống Nghi Thu nheo mắt, thấy Cố Tây Châu thỏa mãn nhìn cô rồi đột nhiên nhào tới ôm cô vào lòng.

“Nặc Nặc, hôm nay là sinh nhật hạnh phúc nhất của tớ.” Cố Tây Châu thấp giọng hoan hô.

Đúng vậy, bởi vì Nặc Nặc cuối cùng cũng là của cậu rồi!

Nhìn Cố Tây Châu như vậy, Tống Nghi Thu đột nhiên mỉm cười, có lẽ lựa chọn đúng đắn nhất trong đời cô chính là "quyến rũ" Cố Tây Châu.

Cô khẽ thở dài, nắm chặt tay Cố Tây Châu nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà nào.”

“Ừ, chúng ta về nhà!”

Trở về ngôi nhà chỉ có hai người bọn họ, một ngôi nhà tràn đầy ấm áp và hạnh phúc. Đoạn đường phía trước còn rất dài, chúng ta có thể đi từ từ...

Hai cô gái đi ở ven đường vẻ mặt hâm mộ nhìn hai người cách đó không xa, hai người một nam một nữ, dáng vẻ đều xuất chúng đang nắm chặt tay trong tay bước đi ở bên kia đường.

Như thể có thể nghe được cuộc nói chuyện vừa ngọt ngào vừa giản dị của hai người.

“Nặc Nặc, ngày cưới của chúng ta định khi nào tổ chức vậy?”

“Cậu muốn khi nào?”

“Cái này phải theo lời ba mẹ. Nhưng dù thế nào đi nữa thì kết hôn cũng nhất định không được để cậu thấy mệt.”

"Đồ ngốc, đừng nói nữa!"

“Ừm… Vậy chúng ta đi hưởng tuần trăng mật ở đâu thế?”

“… Đừng nói nữa...”

“Nhưng mà…”

“Im miệng!”

“Vâng.”

Hai người nói rất bình thường, nhưng lại làm cho người ta vừa nhìn đã có thể nghe thấy tình yêu ở trong đó.

Một cô gái mang theo vẻ mặt ngưỡng mộ kích động nói: “Hâm mộ chết đi được!”

“Đúng đúng đúng, nhưng ngưỡng mộ chứ đừng nên đố kị với người khác mà hãy dựa vào đó mà tự hoàn thiện bản thân mình để trở nên ưu tú hơn, vậy thì tương lai mới tốt đẹp được!”

Nghe được lời khuyên của bạn bè, cô gái mỉm cười thở dài, "Cậu nói đúng.”

Mỗi người đều là nhân vật chính trong câu chuyện của chính mình, đừng nản lòng, ngày tháng còn dài như vậy, sẽ luôn có kỳ tích xuất hiện.

( Hoàn chính văn )
————
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom