• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Kẻ thế mạng (1 Viewer)

  • Phần 3

13.

Cơn giận xộc thẳng lên não khiến đầu óc tôi choáng váng, cả người chìm trong sự lạnh lẽo.

Tôi gắt gao nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc không để bản thân nổi giận, cơ thể run lên bần bật.

Tôi không ngừng tự nói với bản thân, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, còn chưa lấy được những thứ đồ kia, nếu trở mặt với họ ngay lúc này thì sẽ chỉ gặp bất lợi.

Nhưng mà, những khổ sở Đồng Đồng phải chịu đựng mấy năm nay cứ không ngừng hiện lên trước mắt tôi.

Hồi đó, con bé còn rất nhỏ, bị gãy chân nằm trên giường, sau khi hết thuốc tê thì đau đớn đến nỗi cả đêm không ngủ được, uống thuốc xong mới thiếp đi được một lúc, trong mơ còn không ngừng nói “mẹ ơi, con đau.”

Lúc con bé lên cơn hen suyễn, bị ho suốt cả đêm không thể nằm nổi. Tôi ôm con bé ngồi đến sáng, không dám động đậy dù chỉ một chút.

Nửa đêm, tôi xếp hàng ở bệnh viện chụp CT, lấy hết ống máu này đến ống máu khác để đi xét nghiệm.
Tôi bị bác sĩ mắng rằng không chăm sóc tốt cho con gái mình, không phải là người mẹ tốt.

Có lần, Đồng Đồng thấy khó chịu nên đã hỏi tôi:

“Mẹ ơi, bệnh của con có phải không chữa được không ạ?”

Tôi tìm kiếm khắp nơi, chỗ nào nghe nói có danh y là lập tức tìm đến ngay trong đêm, chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu, cầu xin họ cứu lấy con bé.

Mấy năm nay, tôi không ngừng cầu xin trong lòng, nếu có thể, tôi ước gì người mắc bệnh, chịu mọi đau đớn là tôi chứ không phải đứa con tội nghiệp của tôi.

14.

Người tôi run lên một cách khó kiểm soát, răng đánh lập cập vào nhau.

Linh Tử ngạc nhiên nhìn tôi hỏi:

“Chị dâu, chị lạnh à? Có cần mặc thêm áo vào không?”

Tôi cắn răng, gật đầu, chạy vọt vào trong phòng ngủ.

Tôi sợ nếu ở đó thêm một giây nữa, bản thân không thể kiềm chế được sẽ tát cô ta.

Vừa vào phòng, tôi cắn ngay vào cổ tay của mình, cố gắng nuốt xuống nước mắt và tiếng khóc nức nở. Năm phút sau, tôi chật vật điều chỉnh lại cảm xúc, mặc thêm một cái áo nữa rồi đi ra ngoài.

Mấy chị em dâu khác nhàn rỗi tụ tập lại một góc, bắt đầu kể chuyện về con em nhà mình.

Tôi cố ý hỏi về chủ đề ngày sinh tháng đẻ của con cái, Linh Tử đắc ý nói ra sinh nhật của con cô ta.

Nghe xong, tôi lập tức nhắn tin gửi cho dì Ba.

Sau đó tôi vỗ đầu, nói đã quên mang quà Tết ra cho đám nhỏ rồi lấy một túi sô cô la mang ra, chia cho bọn trẻ.

Bọn trẻ vui vẻ chạy đến, tôi thuận lợi lấy được tóc của cháu trai họ.

15.

Ngày mùng ba Tết, khi cả nhà chúng tôi chuẩn bị về, mẹ chồng tôi bỗng kéo tôi sang một bên, thành khẩn nói với tôi:

“Con xem, em trai họ Lộ Thần sức khoẻ không tốt mà vẫn có con trai, thế nhưng nó lại làm con thừa tự cho chú Tư mất rồi. Lâm Hề à, con cũng không thể để nhà chúng ta tuyệt hậu đúng không? Mẹ xin con, coi như con thương lấy hai ông bà già này, sinh cho mẹ một đứa cháu trai đi.”

Bà thầy tôi không nói lời nào, lại nhỏ giọng nói tiếp:

“Con không cần lo là không sinh được, đến lúc đó mẹ sẽ bảo chú Tư của con đi núi Oa cầu nguyện, nhất định sẽ xin được bé trai. Chỉ cần con chịu sinh thì chắc chắn có thể!”

Xem ra, con trai của Lộ Vũ cũng nhờ thế mới ra đời.

Đứa nhỏ đến do cưỡng cầu sẽ phải chịu nhiều tai ương, khó mà trưởng thành, vậy nên phải tìm người thay nó gánh chịu tai hoạ!

Mẹ chồng của tôi hình như không những biết rõ chuyện này, có khi còn là một trong những chủ mưu.

Tôi không kiềm chế nổi sự nóng giận, nói:

“Con nói lần cuối cùng, chúng con có một mình Đồng Đồng là đủ rồi, không cần có thêm đứa thứ hai. Đối với chúng con, trai gái đều như nhau, về sau mẹ đừng nhắc lại chuyện này với con và con gái con nữa.”

Nguyên nhân tôi tức giận còn có một chuyện khác, đó là tôi cực kì ác cảm khi có người lôi con trẻ vào chuyện của người lớn.

Không biết mẹ chồng tôi nói với Đồng Đồng cái gì, tối hôm qua trước khi đi ngủ, Đồng Đồng bỗng dưng ôm cổ tôi, nhỏ giọng nói gì mà muốn có em trai, sau này em trai có thể bảo vệ cha mẹ, cho dù không có Đồng Đồng ở bên cạnh thì vẫn còn có em trai.

Cơn tức giận tôi kìm nén suốt từ đêm qua tới giờ, vì một câu nói này của mẹ chồng tôi mà bộc phát.

Nghe xong, mặt mẹ chồng tôi hết trắng bệch rồi lại đỏ bừng, tức giận đi vào trong phòng.

16.

Ngày hôm sau, khi về đến nhà, Lộ Thần đến công ty tăng ca, tôi lấy cớ đi chúc tết, nhanh chóng dắt Đồng Đồng đến chỗ dì Ba.

Tôi đưa tóc của con Linh Tử cho dì Ba.

Dì Ba nói bát tự hoàn toàn phù hợp, xem ra tám phần chính là đứa bé này rồi.

Dì Ba lấy tóc, đặt một lá bùa vào rồi đốt đi, sau đó đưa cho Đồng Đồng uống.

Không lâu sau, Đồng Đồng chìm vào giấc ngủ.

Dì Ba lấy ra một cái chai thân rộng miệng hẹp, lẩm bẩm trước mặt Đồng Đồng.

Qua tầm mười giây sau, miệng Đồng Đồng chậm rãi hé mở, một làn khói đen xộc ra.

Dì Ba đưa cái chai nhắm về phía làn khói đen, thu toàn bộ khói đen vào trong chai, sau đó đóng nắp, dán lên một lá bùa màu vàng vẽ đầy chu sa.

“Đây là vận xui. Ít nhất phải nửa năm nữa mới nó mới có thể tan biến trong bình phúc này. Chờ khi vận xui tiêu tán hết thì Đồng Đồng sẽ khoẻ lại.”

“Con về nghỉ ngơi trước đi, để con bé hồi phục cho thật tốt, bình nước này sau khi trở về hãy uống thêm lần nữa.”

Tôi cảm ơn dì Ba, bế con lên, lái xe về nhà.

Tôi cứ ngỡ mọi chuyện đã êm đẹp rồi, nào ngờ, sau khi về nhà không lâu, Đồng Đồng bỗng nhiên ho khan dữ dội, trong cổ họng giống như có cái gì đó, muốn phun ra mà không phun được, muốn nuốt xuống chẳng xong.

Tôi vội vàng gọi điện thoại cho dì Ba.

Dì Ba bảo tôi trước tiên cho Đồng Đồng uống nước trong bình, bà ấy sẽ lập tức đi xe đến.

Dì Ba tới rất nhanh, vừa thấy sắc mặt tím tái của Đồng Đồng thì cau mày nói:

“Vẫn còn đồ vật bẩn.”

Dì bảo tôi lấy một cái chậu đến, cầm nó trong tay.

Bà ấy nâng Đồng Đồng dậy, đẩy sau lưng Đồng Đồng một cái khiến con bé kêu lên một tiếng, phun vào chậu một chất lỏng gì đó màu đen.

Nhìn thứ đó vừa giống tóc, lại vừa giống một con côn trùng.

Dì Ba bình tĩnh lấy một bình rượu trắng nồng độ cao ra, đổ lên đó. Một luồng khói đen bay ra, xung quanh bốc lên mùi tanh hôi gây mũi.

“Lòng dạ quá đen tối, sợ đứa nhỏ không chet hay sao mà còn cho con bé ăn tóc của người đã chet bất đắc kỳ tử. Trấn trụ phúc khí của con bé khiến con bé không thể phản kháng, chỉ có thể chấp nhận trở thành kẻ thế mạng cho người khác.”

Lòng tôi đau đớn, ôm chặt lấy Đồng Đồng, chỉ hận không thể khiến bọn chúng phải chịu thiên đao vạn quả.

“Đây là vu thuật của Nam Dương, cực kì nham hiểm độc ác. Bây giờ chúng ta đã phá pháp thuật của tên đó, hắn chắc chắn sẽ bị phản phệ. Chúng ta phải cẩn thận hắn bị dồn đến đường cùng, dùng mạng phản kháng!”

Không, có lẽ hắn đã sớm bị phản phệ rồi.

Tôi kể lại chuyện chú Tư của Lộ Thần đi núi Oa xin con trai cho dì Ba nghe.

Dì Ba thở dài:

“Muốn đạt được mục đích thì không nên cưỡng cầu, xin con trai rồi thì thôi đi, chẳng những không nghĩ đến việc tích đức hành thiện, tích luỹ phúc báo giúp đứa nhỏ không gặp tai ương mà còn sai càng thêm sai, làm chuyện hại người để giúp mình. Người này e là không sống được lâu nữa đâu.”

“Đã nhiều ngày rồi, dì tạm thời ở lại đây, bảo vệ cho con và Đồng Đồng. Nếu như đúng theo lời con nói, hắn nhất định sẽ tung ra chiêu cuối.”

17.

Vừa hay Lộ Thần đang bận rộn làm việc, suốt ngày ở lại công ty không về nhà, thuận lợi cho tôi và dì Ba chuẩn bị mọi thứ.

Chúng tôi cẩn thận dán từng lá bùa ở khắp mọi ngóc ngách trong nhà.

Từ khi Đồng Đồng phun ra mấy đồ vật bẩn thỉu đó, sắc mặt con bé trở nên hồng hào hơn nhiều, ăn uống tốt hơn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần hiện ra nét cười.

Bạn thân Tiết Tiêu của tôi nói muốn sang thăm nhưng bị tôi từ chối.

Không biết tại sao, từ lúc chia tay lần trước, tôi vẫn không muốn gặp lại cô ấy, cảm giác này rất khó diễn tả.

Hai ngày sau, Lộ Thần nhắn tin cho tôi nói chú Tư đang hấp hối, bảo rằng có thể chúng tôi sẽ phải trở về quê chịu tang.

Quả nhiên là bị phản phệ!

Nhưng mà, ngay đêm hôm đó, Đồng Đồng bỗng dưng khó thở, con bé bắt đầu đi quanh phòng, dường như muốn tìm cửa để ra ngoài.

Dì Ba nói có lẽ bọn họ vẫn giữ lại tóc và quần áo cũ của Đồng Đồng, muốn dùng tà thuật để buộc Đồng Đồng và cháu trai bọn họ hợp thành một, tiếp tục biến con bé thành kẻ thế mạng.

Dì Ba lập tức cắn đứt đầu ngón tay, chấm vào bột vàng, sau đó trực tiếp vẽ bùa lên trên người Đồng Đồng.

Mãi đến khi đã vẽ chi chít lên khắp trên mặt và người Đồng Đồng thì con bé mới yên tĩnh lại, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Đúng lúc này, giọng nói của mẹ chồng tôi ở ngoài cửa vang lên, bà ta gọi tôi ra mở cửa.

Dì Ba khẽ lắc đầu.

Tôi khoá trái cửa, nhìn ra ngoài hành lang qua mắt mèo.

Dưới ánh sáng mờ ảo của hành lang, có một bóng đen đứng phía sau lưng mẹ chồng tôi. Tôi không thấy rõ mặt, chỉ thấy thân hình gầy gò, giống như được bao phủ bởi một luồng khí đen, còn chưa nhìn kỹ thì đã thấy một con mắt xuất hiện ở trước mắt mèo, đối diện với tôi.

Tôi sợ tới mức “A” lên một tiếng, lùi về phía sau mấy bước, ngã ngồi xuống đất.

Dì Ba nhận thấy có gì đó không đúng, dán lên cửa ba bốn lá bùa vàng, bảo tôi dán thêm mấy cái nữa ở ban công và cửa sổ.

“Người này đã chet, trút hơi thở cuối cùng ngay trước cửa nhà con, ông ta muốn dùng tử khí của mình làm vận xui, quyết tâm biến con gái con thành kẻ thế mạng cho cháu trai ông ta.”

“Tuyệt đối không được để cho vận xui đi vào, nếu đến lúc trời sáng mà nó vẫn chưa vào được thì sẽ tự khắc tan biến.”

18.

Mẹ chồng tôi vẫn đứng bên ngoài đập cửa, thấy tôi không chịu ra thì bắt đầu chuyển sang dùng nắm đấm đập cửa, dùng chân đá cửa, dùng cơ thể đâm vào cửa, cứ như đã phát đ.i.ê.n rồi.

Tôi nắm chặt lá bùa trong tay, người ướt đẫm mồ hôi, nhìn lên đồng hồ treo tường.

Bây giờ là hai giờ bốn mươi phút sáng.

Từ lúc bọn họ đến tới hiện tại mới chỉ hơn nửa tiếng, thế nhưng với tôi cứ như đã qua cả một thế kỷ rồi.

Nhà của chúng tôi ở trong một chưng cư, thiết kế hai nhà nằm đối diện nhau, nhà đối diện đã về quê thăm ông bà rồi, đến giờ vẫn chưa quay lại.

Thế nhưng âm thanh đạp cửa của mẹ chồng tôi quá lớn, một lúc sau thì cả hai tầng trên dưới đều ra quát mắng bảo “yên lặng đi.”

Không ngờ sau khi nghe họ quát như vậy thì bên ngoài thật sự im lặng.

Tôi vừa định thở phào một hơi, mắt lại nhìn thấy một bóng đen đang ghé vào cửa thuỷ tinh ở ban công phòng khách.

Dì Ba đã dán một tấm bùa lên đó, bên ngoài truyền đến một tiếng “kít kít” như có người đang hì hì nở nụ cười.

Sau đó, rất nhiều chấm đen nhỏ bắt đầu va vào cửa kính ở phòng khách, trên tấm kính rất nhanh bắt đầu xuất hiện vết máu loang lổ.

Tôi bật đèn pin điện thoại lên xem, hoá ra là một đàn dơi.

Tôi nhớ rõ dơi sợ ánh sáng, nhìn về phía dì Ba xin ý kiến, sau đó mở hết đèn ở phòng khách lên.

Đám dơi bị ánh sáng kích thích lập tức chạy tán loạn, kêu lên “chi chi” rồi bay đi.

Gần như cùng lúc đó, cánh cửa ngoài ban công bỗng vang lên tiếng móng tay cào cấu.

Âm thanh này bén nhọn, giống như có vô số chiếc kim đâm vào lỗ tai của tôi, khiến cho đầu óc tôi choáng váng.

Mà mẹ chồng tôi vẫn đứng bên ngoài gõ cửa, nhất quyết gọi tôi ra bằng được, giọng nói bà ta the thé, cực kì quái dị.

Không phải tôi không nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, thế nhưng nếu bây giờ báo cảnh sát, cảnh sát đến thì tôi sẽ phải mở cửa để làm biên bản, như thế vận xui sẽ theo đó mà tràn vào!

Bây giờ tôi lo lắng hai điều, một là tôi sợ người ở tầng trên hoặc tầng dưới sẽ báo cảnh sát, hai là sợ Lộ Thần đột nhiên trở về.

Càng sợ điều gì thì điều đó càng trở thành hiện thực.

Sau khi thang máy “đinh” lên một tiếng vọng ra, ngoài cửa vang lên tiếng tra chìa khoá vào ổ.

Tôi nhìn qua mắt mèo để quan sát, đúng là Lộ Thần về.

Vậy mà mẹ chồng tôi lại gọi Lộ Thần trở về!

Lúc này đồng hồ trên tường chỉ bốn giờ năm mươi phút sáng.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến thế này, mỗi một giây đều chứa đựng sự giày vò khôn kể.

Bởi vì tôi khoá trái cửa nên Lộ Thần không thể mở cửa từ bên ngoài. Một lát sau, tiếng điện thoại đổ chuông vang lên.

Tôi liếc nhìn dì Ba một cái, dì Ba lắc đầu nói:

“Sáu giờ rưỡi mới có thể ra ngoài.”

Tôi hít sâu, chuyển điện thoại thành chế độ yên lặng, không nghe máy, giả vờ như bản thân thật sự ngủ say, có thể kéo dài bao lâu thì cố gắng kéo dài bấy lâu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom