• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full [Zhihu] Nhân duyên (3 Viewers)

  • Ngoại truyện 1: NHỚ ĐI TRẢ LỄ

Lúc tôi đưa Cố Thời về nhà lần nữa, mẹ tôi liếc một cái liền thấy cậu ấy lẽo đẽo phía sau tôi.

Cặp mắt sắc bén của bà nhẹ nhàng lướt qua người hai chúng tôi rồi liền lộ ra bộ mặt thấu rõ sự tình.

Cái chày cán bột sau lưng từ từ lộ ra làm Cố Thời sợ tới nỗi phản xạ có điều kiện trốn sau lưng tôi.

Anh ấy thò đầu ra rồi rụt rè nói: “Chào dì, con là Cố Thời ạ.”

Mẹ tôi nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của chúng tôi rồi lập tức mặt mày hớn hở: “Đừng sợ, dì có làm sủi cảo cho con đó. Tiểu Cố đúng không, lại đây, ngồi xuống đi!”

Bạn học Cố Thời nhát như thỏ đế lập tức giải phóng nỗi sợ, từ sau tôi bước ra rồi hấp tấp chạy vào phòng khách, đặt một đống hoa quả trên bàn.

“Lý Cận Cận con còn đứng trơ ra đó làm gì, mau đi pha trà đi.”

“Để con để con làm cho, Cận Cận em ngồi nghỉ đi, ấm trà để đâu vậy dì? Trùng hợp con có đem theo ít trà Đại Hồng Bào lần trước đi công tác ở Phúc Kiến mua về, ngon lắm ạ, còn có tác dụng dưỡng dạ dày, để con pha cho mọi người uống ạ.”, anh ấy hớn hở xắn tay áo lên rửa tay pha trà.

Năm lớp 10 lúc chưa quen anh ấy, tôi còn tưởng anh ấy là một đoá hoa lạnh lùng ít nói nữa cơ.

Sau đó học cùng lớp mới phát hiện anh ấy thật sự nói rất nhiều, cái miệng nhỏ nhắn ấy có thể lải nhải không ngừng cả ngày luôn chứ.

Tôi ngồi xuống bàn, cùng mẹ làm sủi cảo.

“Đây là cậu trai lần trước đi miếu Nguyệt Lão gặp phải đúng không? Con cái nhà ai mà vừa ngoan ngoãn lại lễ phép thế này, Lý Cận Cận con nhặt được kho báu rồi.”, Ánh mắt mẹ tôi vẫn dán lên người Cố Thời, miệng cười đến không khép lại được.

“Vâng ạ, đây là cậu bạn trai mà Nguyệt Lão phát cho con đấy ạ. Anh ấy vốn là bạn cấp ba của con, sau khi tốt nghiệp thì không liên lạc 8 năm rồi ạ.”

“Chà, Nguyệt Lão thật linh nghiệm mà, 8 năm thế mà vẫn có thể gặp lại, không thoát đi đâu được. À đúng rồi, con nhớ dẫn theo con rể, à không, dẫn theo Tiểu Cố cùng đến miếu Nguyệt Lão trả lễ nha.”

“Dạ, nào rảnh con sẽ đi ạ.”

“À, nhớ đi cả bên tượng Quan Âm Tống Tử bên cạnh nữa nhá.”

“Mẹ nói gì vậy chứ, cái này cũng quá nhanh rồi!”, mặt tôi đỏ bừng lên, không kiểm soát được tốc độ làm sủi cảo nữa, suýt thì lộ tẩy.

Nhưng Cố Thời là một người theo chủ nghĩa hành động, vừa nghe phải đi trả lễ liền nói ngày mai sẽ dẫn tôi đi.

Trước khi xuất phát, mẹ dặn tôi phải có qua có lại, trước tiên đem theo ít quà đến nhà Cố Thời hỏi thăm.

Nhà anh ấy không còn ở tiểu khu kia nữa, năm đó để anh ấy đi học tiện đường nhà anh ấy liền tiện tay mua một căn nhà gần trường, sau khi xuất ngoại đã bán rồi.

Lần này anh về nước không lâu lắm nên nhà là nhà thuê.

Cố Thời chờ tôi trước cửa nhà. Sau khi thang máy lên tới đã thấy mẹ anh chờ trước cửa.

Mẹ anh thật sự rất đẹp. Quần áo giản dị nhưng mọi cử chỉ hành động thật sự đều toả ra khí chất của một tiểu thư gia thế có học thức. Bà ấy vừa thấy tôi liền mỉm cười kéo tay tôi rồi nhẹ nhàng dẫn tôi vào nhà.

Sau khi chào hỏi, Cố Thời bận rộn chuẩn bị đồ đạc còn mẹ anh ấy ngồi nói chuyện với tôi trong phòng khách.

Nhưng lạ là bà ấy luôn ngơ ngẩn nhìn tôi, trong mắt toát ra chút cảm xúc phức tạp.

Khi tôi gọi đến lần thứ 3, bà ấy cuối cùng không nhịn được nữa liền lén quay đầu nhìn Cố Thời đang bận rộn trong bếp rồi nói: “Lại đây, dì cho con xem cái này.”

Sau đó thần bí dẫn tôi vào phòng.

Phòng của Cố Thời.

“Lần đầu gặp đã thấy con rất quen mắt, con trai dì chưa bao giờ dẫn con gái về nhà, lần này lại cố chấp muốn về nước như thế, có lẽ là vì trong nước có người rất quan trọng đối với nó. Dì nhìn con lần đầu tiên đã biết người đó là con.”

“Dì à, con không hiểu lắm.”

“Cố Thời chưa nói gì với con hả? Nó đặt ảnh con trên bàn nhiều năm lắm rồi.”

Phòng anh ấy bày biện rất đơn giản, một cái giường, một cái bàn có giá sách và một cái tủ quần áo.

Những bức ảnh mà mẹ anh ấy nói nằm trên bàn làm việc. Tôi rất quen thuộc với bức ảnh này, nó cũng được đặt trên bàn làm việc của tôi rất nhiều năm, thậm chí còn từng thấy trên điện thoại của Cố Thời.

Chính là bức ảnh tôi nhảy ba lê tại buổi dạ hội.

“Năm lớp 10, có lần nó đã hứa với giáo viên sẽ chụp ảnh cho buổi dạ hội, sau ngày đó nó liền trưng bức ảnh này trên bàn học.”

“Khi đó dì còn nói bóng gió hỏi nó có thích cô gái trong vở ba lê này không, nó đã phủ nhận rất nhanh, nhưng dì là người đã sinh ra nó thì sao lại không hiểu cái tâm tư nhỏ bé của nó chứ.”

“Dì cũng không phải hỏi vì lo việc nó yêu sớm, chỉ là tò mò cô gái nó thích như thế nào thôi. Nó trước giờ luôn rất có chừng mực, bất kể là học tập hay đối nhân xử thế đều rất giống ba nó, sẽ luôn cân nhắc cẩn thận tất cả mọi thứ.”

“Lúc đầu chỉ có một bức ảnh này, sau đó hai năm lại thêm một bức nữa, nhưng bức này lại có chút kì lại. À, chính là bức ảnh treo trên tường này.”

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, trên tường bên cạnh giá sách treo một khung ảnh, bên trong không phải ảnh chụp gì mà là một bài kiểm tra toán.

Một bài kiểm tra rất lạ.

Mỗi câu hỏi đều viết rõ đáp án và cách làm, được đánh một dấu móc màu đỏ bắt mắt, một điểm số rất cao xuất hiện trên đỉnh, điểm tối đa!

Đây là một bài kiểm tra toán đạt điểm tối đa!

Mà cái tên bên cạnh không phải Cố Thần mà là Lý Cận Cận.

“Sau khi bức ảnh này xuất hiện, dì liền chắc chắn cô cái mà con trai dì thích tên là Lý Cận Cận, là một cô gái xuất sắc, học rất giỏi lại biết múa ba lê, cái tên cũng rất dễ thương.”

“Con không biết lúc đó dì muốn gặp con đến mức nào đâu. Dì đã ám chỉ Thời Thời cuối tuần dẫn con về nhà ăn cơm rất nhiều lần, mà nó lại cứ nhăn nhăn nhó nhó không chịu, bình thường là một đứa con trai trầm tính mạnh mẽ, vừa gặp được con liền biến thành một đứa nhát gan.”

“Sau đó ba nó bị bệnh, chúng ta phải ra nước ngoài chữa bệnh. Chúng ta đã vượt đại dương đến rất nhiều nơi, nó đều mang bên mình hai tấm ảnh này, tất cả hành lý đồ đạc khác đều có thể ký gửi, chỉ có duy nhất hai tấm hình này là không được, nó luôn mang theo bên người chỉ sợ làm mất.”

“Cận Cận, mặc dù đã muộn nhưng dì vẫn luôn muốn nói với con, rất vui được gặp con.”

Tôi rất hạnh phúc, nước mắt lưng tròng, nhào vào lòng dì và ôm dì thật chặt: “Dì, con cũng rất vui, rất vui được gặp dì!”

“À đúng rồi Cận Cận, đây là bài kiểm tra toán của con đúng không, sao lại viết đầy tiếng Anh thế, dì muốn hỏi vấn đề này lâu rồi nhưng không dám hỏi Thời Thời.”

Đây chính là sự đặc biệt của bài kiểm tra này.

Rõ ràng là bài kiểm tra toán nhưng lại chi chít những câu tiếng Anh.

Mặt tôi đỏ ửng lên.

Hừmmm…phải nói sao đây ta.

Thực ra…nó là một bức thư tình.

Ừm, không nghe nhầm đâu, tôi đã dùng bài kiểm tra toán đạt điểm tối đa của mình làm giấy viết thư, viết một bức thư tình cho Cố Thời.

Cũng không giấu gì, đây là đỉnh cao trong cuộc đời học sinh của tôi đó. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất tôi đạt điểm tối đa môn toán, là một thời khắc mang tính lịch sử.

Vì thế tôi cho rằng điểm số đỏ rực kia không chỉ là vinh quang của tôi, mà còn là công lao mồ hôi nước mắt của anh ấy, cho nên tôi muốn chia sẻ niềm vui này với anh ấy.

Nhưng chỉ cầm vậy cho anh ấy xem thì quá bình thường rồi, tôi muốn cảm giác vừa long trọng vừa có chút cảm xúc hơn cơ.

Thế là ta liền nghĩ một đêm, liền ở trong mơ loé lên tia sáng!

Hay là dùng nó viết thư tình cho anh ấy!

Nhưng viết gì đây? Lại là một vấn đề nữa.

Tôi lại suy nghĩ thêm một đêm, sau đó lúc nghe nhạc liền nghĩ giá như tôi có thể viết ra lời tâm tình lãng mạn như lời bài hát.

Tia sáng lại loé lên lần nữa, mình viết không ra thì dứt khoát dùng thứ có sẵn là được chứ gì.

Thế là tôi tìm 99 bài hát tiếng Anh mình thích nhất trong playlist của tôi, trích ra vài câu có cảm giác nhất rồi viết vào bài kiểm tra.

Chín mươi chín bài hát, chín mươi chính cách thổ lộ.

Viết đầy tràn hai mặt bài kiểm tra, mà mỗi mặt đều chi chít những tâm tư tình cảm tôi muốn nói với anh ấy.

Cố Thời từng nói toán học là thứ lãng mạn nhất anh ấy biết, mà sự lãng mạn tôi thích đều được viết trong lời bài hát. Trên bức thư tình này, hai loại lãng mạn như hỗn hợp nước và sữa, không thể tách rời.

“Dì…thật ra…dạ…lúc đó để học tốt tiếng Anh, con đã trích ra một số câu hay hay, à….Cố Thời thấy rất hay cũng muốn cầm đi sao ra một bản, sau đó…sau đó anh ấy quên trả cho con.”

À, thế đấy, mặc dù đều ra tôi bịa ra nhưng tôi thực không nói dối dì đâu.

“À, là thế à…” Không hiểu tại sao dì lại đột nhiên cười ranh mãnh.

Cái nụ cười này thật sự rất quen, sao lại giống với lúc tôi xem phim ngôn tình Hàn Quốc vô ý cười thế nhỉ?!!



Hôm đó trước tượng Nguyệt Lão, chúng tôi cảm ơn Nguyệt Lão xong.

Tôi nhịn không được liền hỏi câu mà tôi vẫn luôn thắc mắc bấy lâu nay: "Cố Thời, năm đó sao anh lại không liên lạc với em, vì sao nhiều năm như thế một lần cũng không liên lạc với em, là anh cảm thấy em không giống cô gái sẽ cùng anh trải qua thời gian khó khăn đúng không, hay là anh nghĩ dù sao cũng phải ra nước ngoài rồi, ở nước ngoài có rất nhiều cô gái tốt hơn, không cần phải trải qua quãng thời gian yêu xa khó khăn?"

"Chúng ta hôm nay ngay trước mặt Nguyệt lão hãy đem hết đống lộn xộn này nói thẳng thắn một lần cho rõ đi.” Có một số thứ nếu cứ giấu ở góc tối không đem ra phơi nắng, sẽ sinh ra vi khuẩn, cũng giống như tình yêu, mối quan hệ giữa chúng tôi vậy.

Mặc dù đã loại bỏ hết những mảng đen này, thậm chí đã nhổ tận gốc, nhưng chỉ cần chạm vào vết thương nào đó thôi cũng rất đau.

Nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu một đạo lý, thẳng thắn là nền tảng của niềm tin, mà niềm tin là điều kiện tất yếu của tình yêu.

“Cận Cận, em có biết khi em gọi cho anh hết lần này đến lần khác, anh muốn nghe máy đến mức nào không? Đối với anh lúc đó, chỉ cần nghe giọng em thôi cũng là một sự an ủi rất lớn.”

“Nhưng anh không dám, anh biết anh chỉ cần nghe máy, chỉ cần nghe thấy giọng em anh sẽ không nỡ rời đi.”

“Lúc đó bác sĩ trong nước bảo ba anh bị un.g thư dạ dày giai đoạn cuối, nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài nửa năm. Mẹ anh liền nhanh chóng đưa ba ra nước ngoài chữa trị, anh sợ nếu thời gian cuối không ở cạnh ba mình sẽ hối hận nên liền tử bỏ suất cử đi học, cùng ba mẹ ra nước ngoài.”

“Cả ạnh và mẹ đã chuẩn bị tâm lý cả người và tiền đều có thể không còn, ra nước ngoài đánh cược một phen để kéo dài thời gian cả gia đình có thể ở bên nhau. Anh biết thứ anh sắp phải đối mặt là cảm giác thất vọng chỉ biết trơ mắt bất lực nhìn ba bị bệnh tật hà.nh h.ạ, là áp lực cực lớn từ tiền phí chữa bệnh khổng lồ, là không biết chuỗi ngày khó khăn này sẽ còn kéo dài bao lâu, và đến khi nào anh mới có thể quay về gặp em. Cảm giác chờ đợi thật sự rất bất lực.”

“Cận Cận, anh không nỡ cho em biết những chuyện này, không nỡ để em vô duyên vô cớ cùng gánh nặng nỗi đau này với anh. Đại học là một quãng thời gian rất quan trọng của cuộc đời em, anh không thể để em giống anh bị những nỗi đau này xâm chiếm được, em nên tận hưởng quãng thời gian đẹp đẽ sau này mà không cần bận tâm gì mới đúng.”

“Cận Cận, anh thật sự không thể chịu được việc phải để em dành hết cả tuổi thanh xuân của mình chỉ để chờ anh. Anh thật sự không xứng. Trước khi ba sinh bệnh, anh luôn cảm thấy anh có thể làm tốt mọi việc, luôn có thể lên kế hoạch chu toàn mọi thứ, cho em một tương lai tốt đẹp. Nhưng hoá ra anh cũng không mạnh mẽ như tưởng tượng của mình, anh thật sự quá nhỏ bé và vô dụng, ngay cả người nhà anh cũng không bảo vệ được thì sao có thể bảo vệ được em.”

Cố Thời ngồi trên bãi cỏ cạnh miếu Nguyệt Lão, hai tay ôm đầu gối cuộn mình lại, khóc không ra hơi như một đứa trẻ.

Quen biết Cố Thời nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc đến thương tâm như vậy.

Trước mặt mọi người anh vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh và trầm lặng, mới năm nhất nhưng trông rất ra dáng người lớn, giống như cảm giác của anh ấy sẽ không bao giờ sụp đổ, cũng sẽ không vì thi cử hay cuộc thi nào mà lo lắng bồn chồn.

Trước kia bất kể là anh ấy hay người khác nói anh ấy thích tôi đến mức nào, nói tôi đặc biệt với anh ấy đến mức nào, tôi đều nửa tin nửa ngờ.

Cho đến hôm nay, cho đến giờ khắc tôi ôm anh ấy đang gào khóc vào trong lòng, mới thật sự tin rằng anh ấy thật sự rất yêu tôi, anh ấy thật sự đã đặt tôi vào trong vùng an toàn của bản thân, có thể thể hiện tất cả mọi thứ với tôi vô điều kiện.

“Không sao, Thời Thời, em tha thứ cho anh, cảm ơn anh đã bảo vệ em tốt như vậy, cảm ơn anh đã dũng cảm ở bên cạnh ba mẹ, anh chính là trụ cột tinh thần quan trọng nhất của bọn họ đó, anh đã làm rất tốt, anh đã đối xử với mọi người rất tốt.”

“Chỉ là anh luôn đối xử rất tệ với bản thân mình. Thời Thời, anh còn có em mà, về sau chúng ta cùng đối mặt với mọi thứ được không? Bất kể là tốt hay không, chúng ta đều sẽ nắm tay cùng nhau vượt qua, anh đừng có mãi tự mình gánh vác được không? Anh còn có em ở đây mà!”

“Chỉ cần anh không bỏ lại em, em sẽ luôn ở đây, em sẽ mãi ở đây.”

(Hết ngoại truyện 1)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Nhân nhân trả thù
Chương 4 END
[Zhihu] Hoán Đổi Nhân Sinh
Chương 4 END
[Zhihu] Nhân sinh của Miên Miên
  • Đình Vân Lạc Nguyệt - 停云落月
Chương 7 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom