• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full [Zhihu] Xảo Châu (1 Viewer)

  • Chương 2

5.

Ta lừa Thanh Đào rằng ngày giỗ của tỷ tỷ mình sắp đến, xin nàng ta cho ta một cơ hội ra ngoài.

Sau đó, ta đi cầu kiến Dụ Vương.

Dụ Vương là hoàng tử bị lưu lạc trong dân gian của tiên đế, mãi sau này mới tìm lại được, vì trải qua những tháng ngày cơ cực nên hắn ta rất mưu mô.

Thế nên, khi tất cả những hoàng thân quốc thích tranh giành ngôi vị thất bại, hoặc bị đày đến những nơi xa xôi hẻo lánh, hoặc bị giam vào Tông nhân phủ thì chỉ có hắn ta, được ở lại Dụ Vương phủ ở Thịnh Kinh làm một vương gia nhàn hạ.

Ta tin chắc rằng hắn ta vẫn thèm muốn Hoàng vị.

Ta gặp hắn ta, nói với hắn ta về bí mật của Thúy Các, muốn hắn ta hợp tác với mình.

Hắn ta thận trọng hỏi:

"Ngươi chỉ là một nữ nhân không rõ lai lịch, bản vương dựa vào đâu mà tin ngươi?"

Ta đáp:

"Vương gia, ngài chỉ cần điều tra xem trong hai năm trở lại đây, ở Thịnh Kinh có bao nhiêu nam tử trẻ tuổi mất tích, chuyện này không hề khó với ngài. Nếu ta lừa dối ngài, ngài chẳng mất mát gì, nhưng nếu những gì ta nói là sự thật, thì giang sơn Đại Diễn này sẽ thuộc về ngài."

Hắn ta trầm ngâm một lúc rồi mới đồng ý.

Ba ngày sau, ta nhận được tin tức Dụ Vương truyền đến qua tay một kẻ ăn xin trước cửa Phủ Công Chúa.

Trong vòng hai năm, số nam tử tuấn tú mất tích ở Thịnh Kinh không hề ít, bất kể là dòng dõi thanh lưu hay Thế gia, hoặc là nhi tử của thương gia, có người vì tình mà bỏ nhà ra đi, có người đi du học rồi biệt vô âm tín, cũng có người đi buôn xa rồi chẳng thấy trở về.

Thậm chí, cháu trai của Thủ phụ nội các cũng bỏ trốn theo một vũ nữ Tây Vực từ một năm trước đây, sau đó không hề quay lại.

Tên Hoàng Đế kia và ả Khánh Dương quả thật là to gan lớn mật.

So với những người này, một trạng nguyên không có căn cơ như lang quân của ta chẳng là gì cả.

Thảo nào Thúy Các lại trở thành một cấm địa.

Tốt lắm, bọn chúng càng điên cuồng, thì tỷ lệ thành công trong mưu tính của ta càng cao.

Ta tìm một chiếc cối đá, lấy một viên ngọc trai ra nghiền.

Viên ngọc trai này lớn hơn và sáng hơn so với những viên ngọc trai thông thường, là bởi vì ta là Dựng Châu nữ.

Tộc Dựng Châu nữ chúng ta, từ ngày sinh ra đã mang trong bụng những viên ngọc trai này.

Những viên ngọc trai mà chúng ta mang trong bụng được chia thành hai loại, một loại là loại ta đang nghiền, từ khi sinh ra, mỗi tháng sẽ kết một viên ở rốn, nghiền nát để làm thuốc hoặc đắp mặt đều rất tốt.

Còn một loại nữa, là loại thiên châu mà bọn ta phải đợi đến tuổi cập kê mới có thể thai nghén. Cách thai nghén thiên châu cũng giống như cách người thường mang thai và sinh con vậy.

Thiên châu không phải thứ tốt lành gì, ta định tìm cách để Khánh Dương mang thai thiên châu.

Ta nghiền cả một ngày mới nghiền xong thành bột, cối đá rất cứng, hai tay ta nghiền đến mức phồng rộp lên.

Ta tìm đến Thanh Đào, đưa bột đã nghiền cho nàng ta, nói:

"Thanh Đào tỷ tỷ, trước đây tỷ không phải chê mỡ trăn mua bên ngoài không tốt sao? Muội lấy được ít bột ngọc trai, tỷ thử dùng xem có tốt không nhé."

"Ngươi lấy ở đâu ra vậy?"

Thanh Đào cau mày, nói:

"Xảo Châu, trong phủ này nhiều người lắm, những thứ không nên đụng đến thì vạn lần đừng đụng vào."

Ta nói:

"Thanh Đào tỷ yên tâm, thứ này không phải muội trộm, là người ái mộ tỷ tỷ của muội đưa, sau khi nghe tin tỷ tỷ muội mất thì huynh ấy giao cho muội. Huynh ấy bảo muội tự xử lý... Đối với muội, tỷ cũng giống như tỷ tỷ muội vậy, nên muội muốn tặng nó cho tỷ."

Thanh Đào có hơi do dự.

Ta nói:

"Nếu dùng bột ngọc trai đắp mặt, mỗi sáng thức dậy da sẽ trắng mịn như trứng gà bóc vỏ vậy.”

Không có nữ nhân nào có thể chống lại cám dỗ nhường này, đến cả Thanh Đào cũng không ngoại lệ.

Ta vừa dứt lời, nàng ta lập tức nhận lấy, vui mừng nói:

"Vậy để ta thử xem."

Ta tận mắt nhìn nàng ta đắp bột ngọc trai rồi mới rời đi.

Sáng sớm hôm sau, ta vừa rửa mặt xong đã nghe thấy các nha hoàn bàn tán về khuôn mặt của Thanh Đào.

"Không biết nàng ta làm gì mà chỉ sau một đêm da dẻ đã trở nên trắng trẻo mịn màng như vậy nhỉ? Nếu ta mà có được làn da đẹp như thế, thì bây giờ đâu đến nỗi khổ sở thế này!"

"Ngươi đi hỏi nàng ta bí quyết đi, lấy cho nữ nhi ngươi dùng, biết đâu nữ nhi ngươi sẽ có được một mối nhân duyên tốt."

"Sao ngươi không đi hỏi đi, cứ xúi ta làm gì."

Đến trưa, trong phủ sôi nổi đồn về chuyện Thanh Đào được công chúa trọng dụng trở lại, được điều từ ngoại viện về nội viện.

Nghe nói khi Vân Thư và Thanh Đào đấu khẩu, công chúa còn trách mắng Vân Thư.

Ta vừa giặt y phục, vừa nhẩm tính thời gian trong lòng.

Chưa giặt xong một chậu y phục, Thanh Đào đã mặt mày hớn hở xuất hiện ở viện giặt giũ.

Nàng ta sai những người còn lại chia ra giặt đống y phục bẩn trước mặt ta, sau đó kéo ta về chỗ ở của mình.

Một vài tiểu nha hoàn khác đang giúp nàng ta thu dọn đồ đạc.

Nàng ta nói với ta:

"Xảo Châu, bột ngọc trai ngươi đưa cho ta hôm qua đã giúp ta rất nhiều, ngươi còn nữa không?"

"Không còn nữa, Thanh Đào tỷ."

Ta cúi đầu nói.

Nàng ta sốt ruột, hỏi:

"Sao lại không còn nữa? Nam nhân đưa bột ngọc trai cho ngươi đâu? Hắn ta có thể lấy được một phần, thì cũng có thể lấy được nhiều hơn chứ?"

"Vô dụng thôi."

Ta lắc đầu nói:

"Thanh Đào tỷ, thứ hắn đưa cho ta không phải là bột ngọc trai, mà chính là ngọc trai. Thực ra, ta là Dựng Châu nữ, chỉ có loại ngọc trai do Dựng Châu nữ mang theo bên mình ba năm, nghiền thành bột, mới có tác dụng dưỡng nhan."

Thanh Đào lập tức ngồi phịch xuống ghế, thất vọng nói:

"Chỉ có một viên thôi sao? Nếu người sớm nói cho ta biết nó tốt đến vậy thì ta đã không tự dùng rồi. Giờ đây Điện Hạ khó khăn lắm mới trọng dụng ta trở lại, ta lại... Bây giờ phải làm sao đây?"

Ta ngơ ngác nhìn nàng ta.

Nàng ta đột ngột ngẩng đầu cầu xin ta:

"Xảo Châu, thật sự không còn cách nào sao? Ta vất vả lắm mới có hy vọng áp đảo Vân Thư..."

"Không... Không có cách nào."

Ta lắp bắp nói:

"Khi còn nhỏ, mẹ ta nói... Thôi bỏ đi, Thanh Đào tỷ, dù có làm quản sự ở ngoại viện thì cũng tốt mà? Giờ tỷ đã xinh đẹp như vậy, biết đâu sẽ có nhà nào đến cầu hôn, đợi sau khi rời khỏi Phủ Công Chúa, Vân Thư còn là cái gì..."

Giọng điệu của ta cố tình tỏ ra đầy lo lắng.

Khuôn mặt Thanh Đào lập tức sa sầm lại:

"Xảo Châu, ngươi không nói thật với ta ư. Ngươi không phải nói coi ta như tỷ tỷ của ngươi sao? Ngươi còn nói dối cả tỷ tỷ của mình ư?"

"Hay là, ngươi không coi ta là tỷ tỷ của ngươi?"

Ta thấy ánh mắt thất vọng của Thanh Đào, lập tức cuống quýt giải thích:

"Không... Không phải vậy. Thanh Đào tỷ, thực ra là có cách, chỉ là không dùng được, ta có thể nói cho tỷ biết, nhưng tỷ phải giúp ta che giấu."

"Được, ta sẽ giúp ngươi che giấu."

Thanh Đào nói.

Vì vậy, ta nói:

"Thực ra vẫn còn một viên trân châu, nhưng đó là ngọc bản mệnh của Dựng Châu nữ. Nếu uống ba bát m/á/u của Dựng Châu nữ bọn ta, rồi ăn ngọc bản mệnh, thì có thể có được năng lực của Dựng Châu nữ bọn ta, trong vòng ba tháng sẽ mang thai một viên Thiên châu, mang thai Thiên châu có thể khiến người mẹ trẻ lại, đẹp như tiên nữ."

Thanh Đào trợn tròn mắt:

"Người còn có thể mang thai ngọc trai sao?”

"Đúng vậy, đây là năng lực đặc biệt của Dựng Châu nữ bọn ta."

Ta cầu xin nhìn Thanh Đào:

"Dựng Châu nữ mất đi ngọc bản mệnh, rồi mất thêm ba bát m/á/u, thì ta sẽ không sống nổi đâu. Thanh Đào tỷ, tỷ nhất định phải giúp ta giữ bí mật!"

"Yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài."

Thanh Đào nói với ta.

Nhưng đêm hôm đó, Thanh Đào đã dẫn theo thị vệ bên cạnh Khánh Dương trưởng công chúa đến bắt ta.

6.

"Tại sao?"

Ta khó tin nhìn Thanh Đào.

Thanh Đào cúi xuống nhìn ta, sau đó bình tĩnh hỏi:

"Ngươi đoán xem ta học được gì từ Vân Thư?"

"Học được gì?"

Ta hỏi ngược lại.

Nàng ta cười nói:

"Ta học được rằng, người không vì mình, trời tru đất diệt."

Nàng ta nhìn ta, vẻ mặt đắc ý:

"Từ ngày ngươi vào phủ, ta đã chú ý đến ngươi, ta luôn cảm thấy ngươi không giống những nha hoàn khác. Sự thật chứng minh, trực giác của ta là đúng, ngươi có bản lĩnh này, quả thực là trời cao phái đến để giúp ta giành lại sự trọng dụng của Điện Hạ."

Thanh Đào căn bản không giống như vẻ ngoài ngốc nghếch mà nàng ta đã thể hiện, nàng ta cố ý giả vờ thất bại và suy sụp để đ/á/n/h lừa Vân Thư, không ngờ ta lại ngốc nghếch tự đ/â/m đầu vào, đưa cho nàng cơ hội lật ngược tình thế.

Thanh Đào rất đắc ý về điều này.

Ta tỏ ra không cam lòng và tức giận, nhưng trong lòng lại cực kì thản nhiên.

Nàng ta lục soát lấy từ người ta viên "ngọc bản mệnh", sau đó lại lấy ba bát m/á/u của ta.

Động tác của nàng ta rất nhanh nhẹn, không hề do dự chút nào.

Nàng ta lấy đồ xong, nóng lòng muốn dâng lên cho Khánh Dương trưởng công chúa.

Ta giả vờ ngất đi vì mất nhiều m/á/u quá.

Khoảng một canh giờ sau, có người đến khiêng ta đi.

Họ nhỏ giọng bàn tán:

"Thanh Đào gan lớn quá, dám lừa cả Điện Hạ."

"Nếu Dựng Châu nữ này không giúp Điện Hạ khôi phục dung nhan, thì Thanh Đào sẽ bị đ/á/n/h c/h/ế/t."

"Nhưng ngươi xem nàng ta thế này, có vẻ sắp c/h/ế/t rồi, lấy đâu ra sức mà giúp Điện Hạ nữa.”

"Thanh Đào chỉ sợ là c/h/ế/t chắc rồi."

Không lâu sau, ta bị khiêng đến một nơi, cách đó không xa vọng đến tiếng gậy gộc đ/á/n/h vào người và tiếng kêu thảm thiết của Thanh Đào, bên tai ta nghe thấy tiếng quát the thé của Khánh Dương:

"Trương thái y, mau đến xem nàng ta c/h/ế/t chưa? Mau giữ mạng nàng ta lại."

Sau đó, ta cảm thấy cổ tay bị lấy m/á/u của mình được đắp thuốc và băng bó, tiếp theo là một bát canh sâm đắng ngắt được đổ vào miệng ta.

Ta nhắm mắt nằm im.

Thanh Đào vẫn đang kêu thảm thiết bên ngoài.

Đến khi nghe thấy tiếng thở hắt của Thanh Đào nhiều hơn tiếng hít vào, ta mới từ từ mở mắt tỉnh lại.

Khánh Dương che mặt bằng khăn trắng, thấy ta tỉnh lại thì lao tới, hỏi ta:

"Nói mau, nói cho bản cung biết, mặt bản cung còn cứu được không?"

Ta giả vờ ngơ ngác, hỏi nàng:

"Ngươi là ai? Ngươi đã ăn ngọc bản mệnh của ta ư?”

"Chẳng phải ngươi nói với Thanh Đào rằng mang thai thiên châu sẽ trở nên trẻ trung xinh đẹp hay sao, sao mặt bản cung lại thành thế này?"

Khánh Dương gào lên chất vấn.

Ánh mắt ta trở nên lạnh lùng:

"Các ngươi cấu kết với Thanh Đào để lừa ta, ta tuyệt đối sẽ không nói cho các ngươi biết cách chữa trị khuôn mặt của ngươi."

Khánh Dương vui mừng.

Lời nói của ta đã tiết lộ cho ả ta một thông tin, là khuôn mặt của ả ta có thể chữa khỏi.

Ả ta vẫy tay, ra lệnh cho người kéo Thanh Đào, người đã bị đ/á/n/h đến mức m/á/u me đầm đìa vào, nói:

"Xảo Châu phải không? Chỉ cần ngươi chữa khỏi khuôn mặt cho bản cung, bản cung sẽ g/i/ế/t Thanh Đào để trả thù cho ngươi."

Ta vẫn im lặng.

Ả ta lập tức ra lệnh cho thị vệ:

"G/i/ế/t đi."

Thanh Đào nhìn ta cầu xin:

"Xảo Châu... Cầu xin ngươi..."

Thị vệ rút k/i/ế/m trong tay ra, đ/â/m về phía Thanh Đào.

"Đừng!"

Ta tỏ ra không đành lòng:

"Ta chữa cho ngươi, ngươi tha cho Thanh Đào đi.”

"Được thôi!"

Khánh Dương hài lòng cười.

Ta thở phào nhẹ nhõm, thân thể đột nhiên mềm nhũn.

Con người chính là như vậy, nếu ngay từ đầu ta thẳng thắn nói rằng ta là Dựng Châu nữ, có thể giúp Khánh Dương trẻ trung xinh đẹp thì họ sẽ không tin ta một chữ nào, nhưng nếu ta diễn vai ngốc nghếch, dễ bị lợi dụng và bị ả ta uy hiếp ép buộc, thì ả ta sẽ tin rằng ta thực sự có bản lĩnh này, có thể giúp đỡ ả ta.

Ta không hề quan tâm đến sống c/h/ế/t của Thanh Đào, ta chỉ cần lợi dụng nàng ta để diễn một vở kịch trước mặt Khánh Dương thôi.

7.

Ta nói với Khánh Dương, ba ngày sau, ta có thể chữa khỏi khuôn mặt của ả ta, với điều kiện là ả ta phải thả Thanh Đào đi.

Khánh Dương đồng ý ngay.

Khuôn mặt Khánh Dương trở thành như vậy, thực ra là vì thiên châu đang trong thời kỳ dưỡng thai.

Ba ngày sau, khi thiên châu ổn định, khuôn mặt Khánh Dương tự nhiên sẽ phục hồi, hơn nữa còn ngày càng trẻ trung xinh đẹp.

Ta lừa gạt ả ta một chút, ba ngày sau, khuôn mặt Khánh Dương quả nhiên đã phục hồi.

Ả ta tin tưởng ta là Dựng Châu nữ, trước mặt ta thả Thanh Đào đi, nhưng yêu cầu ta phải ở lại, cho đến khi ả ta bình an mang thai thiên châu.

Ta đồng ý.

Ta đương nhiên sẽ không đi, mục đích ta đến đây là để đưa vị hôn phu Bùi Cửu Khanh của ta trở về.

Thanh Đào khập khiễng, không nỡ từ biệt ta.

Nàng ta xin ta thứ lỗi, nói lời thứ lỗi với ta, không ngờ nàng ta đã lợi dụng ta, mà ta còn nguyện ý cứu mạng nàng.

Ta giả vờ đau buồn, nói với nàng ta:

"Ai bảo ta coi tỷ như tỷ tỷ thân sinh chứ. Thanh Đào tỷ tỷ, tỷ nhất định phải sống thật tốt."

Nhưng trong lòng ta biết, Khánh Dương sẽ không tha cho nàng ta.

Nàng ta khiến Khánh Dương suýt nữa hủy dung, ta nghe trộm được Khánh Dương dặn Vân Thư, đợi đến khi Thanh Đào ra khỏi Phủ Công Chúa thì sẽ c/ắ/t lưỡi nàng ta rồi đưa đến Nha hành.

Tuy nhiên, chuyện này không liên quan đến ta nữa, ta hoàn toàn không để tâm đến sự sống c/h/ế/t của nàng ta.

Ta chuyển đến nội viện của Phủ Công Chúa, cùng Vân Thư hầu hạ Khánh Dương.

Khánh Dương ngày càng trẻ trung xinh đẹp, ả ta từ việc ngày nào cũng cùng Vân Thư đến Thúy Các, dần dần trở thành ba hoặc năm ngày mới đến một lần.

Ả ta nhìn khuôn mặt mình trong gương, hài lòng nói với ta:

"Xảo Châu, ngươi có công lớn, tương lai bản cung nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."

Ta giả vờ ngây thơ, nói với Khánh Dương:

"Điện Hạ, thực ra Thanh Đào trong lòng vẫn luôn tôn kính Điện Hạ."

Ả ta bèn thở dài, nói:

"Xảo Châu, ngươi thật ngốc nghếch, bao giờ mới có được tâm cơ như Thanh Đào và Vân Thư."

Nhìn đi, đây chính là tâm lý của kẻ bề trên.

Cuộc tranh đấu giữa những bề dưới, ả ta nhìn thấu mồn một nhưng không hề ngăn cản, ngược lại còn thúc đẩy cuộc tranh đấu của họ.

Ả ta là một kẻ vô tâm.

Ta nói:

"Điện Hạ, Thanh Đào tỷ tỷ nếu thật sự có tâm cơ, thì làm sao lại rơi vào cảnh bị trục xuất khỏi Phủ Công Chúa. Nô tỳ nói cho Thanh Đào phương pháp mang thai thiên châu rõ ràng không có vấn đề gì, Điện Hạ bị hủy dung, có lẽ là do ngoài ý muốn."

Ta nói tốt cho Thanh Đào, ngoài việc muốn củng cố hình tượng trọng tình nghĩa và dễ bị lợi dụng của mình, còn là để đ/â/m sau lưng Vân Thư.

Một lần hai lần, Khánh Dương không để bụng, nhưng đến bốn năm lần, Khánh Dương bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với Vân Thư.

Một tháng sau, Khánh Dương trở nên xinh đẹp như tiên nữ.

Ả ta trang điểm vào buổi sáng, vui vẻ nói:

"Sớm biết mang thai thiên châu có tác dụng như vậy, bản cung đã không phải tốn công xây Thúy Các rồi."

Nhìn Vân Thư đứng bên cạnh, ta cố ý lên tiếng hỏi:

"Vân Thư tỷ tỷ, tối qua tỷ không nghỉ ngơi tốt sao, sao sắc mặt lại khó coi đến vậy?"

Khánh Dương lập tức cau mày:

"Xảo Châu, đừng để ý đến nàng ta, lại đây chải tóc cho ta đi.”

"Dạ."

Ta nghe lời đi tới.

Vân Thư vội vàng giải thích với Khánh Dương:

"Điện Hạ, sắc mặt nô tỳ không hề khó coi, không biết vì sao Xảo Châu lại nói vậy."

Ta nhỏ giọng xin lỗi:

"Vân Thư tỷ tỷ, xin lỗi, là muội nhìn lầm, muội nói sai rồi. Điện Hạ, là lỗi của nô tỳ."

Vân Thư tức đến mức không nói nên lời, há miệng, không biết nên trút giận thế nào.

Khánh Dương quát lớn:

"Cút ra ngoài."

Đây là lần đầu tiên Khánh Dương quát Vân Thư kể từ khi ta vào nội viện hầu hạ.

Vân Thư nhìn ta như muốn g/i/ế/t người.

Trời về khuya, ta tỉnh dậy trên giả sơn của Thúy Các, trước mắt là lưỡi k/i/ế/m sáng loáng.

"Ngươi là ai, sao lại xuất hiện ở cấm địa?"

Dưới ánh sáng yếu ớt của đuốc lửa, thủ lĩnh thị vệ tra khảo ta.

Ta rụt cổ lại, sợ hãi vô cùng.

Ta nói:

"Ta là Dựng Châu nữ bên cạnh Điện Hạ công chúa, ta không biết tại sao ngủ dậy đã ở đây."

Sau đó, ta bị áp giải đến cửa phòng của Khánh Dương.

Khánh Dương choàng áo, mặt lạnh như băng, nhìn ta từ trên cao xuống.

"Điện Hạ, nô tỳ thực sự không cố ý. Nô tỳ biết Thanh Đào tỷ tỷ trước kia vì sao phải rời khỏi nội viện, sai lầm tỷ ấy đã phạm, nô tỳ làm sao có thể phạm phải lần thứ hai chứ. Điện Hạ, người phải tin nô tỳ!"

Ta khóc lóc thảm thiết, cầu xin ả ta.

Khánh Dương trầm ngâm.

Nhưng Vân Thư đứng bên cạnh lớn tiếng nói:

"Điện Hạ, tiện nhân này chắc chắn có mưu đồ! Nàng ta lợi dụng thiên châu để tiếp cận Điện Hạ, chỉ mới một tháng mà đã đến cấm địa Thúy Các, nói không chừng nàng ta đến đây là vì Thúy Các. Điện Hạ, người đừng để nàng ta mê muội, nhất định phải tra ra kẻ chủ mưu đứng sau nàng ta!"

"Nàng ta có thể có kẻ chủ mưu nào?"

Khánh Dương hỏi.

Ta bị bắt, khi gặp Khánh Dương lần đầu tiên, lập tức nhắc đến Thanh Đào thì Khánh Dương sẽ nghĩ ngay đến chuyện Vân Thư lợi dụng nam sủng của Thúy Các để đuổi Thanh Đào ra khỏi nội viện.

Vân Thư mở miệng đòi thẩm tra ta, Khánh Dương sẽ nghi ngờ chuyện này là do Vân Thư muốn đối phó với ta nên dùng lại chiêu cũ.

Vân Thư không nên mở miệng lúc này.

Đáng tiếc, nàng ta không nhận ra, nàng ta chỉ nghĩ rằng bản thân cuối cùng đã bắt được nhược điểm của ta, muốn nhân cơ hội này đạp ta xuống.

"Tất nhiên là một hoặc vài người trong gia tộc của kẻ nào đó, cũng có thể là những người trong Thúy Các."

Nàng ta nói.

Khánh Dương mặt đanh lại, lạnh lùng nói:

"Những người trong Thúy Các, đều là bản cung và bệ hạ cẩn thận tuyển chọn, tuyệt đối sẽ không để lại hậu hoạn. Vân Thư, ngươi cho rằng bản cung thực sự không biết, trước đây có thực sự là Thanh Đào cố ý tiếp cận những người trong Thúy Các hay không ư?"

Sắc mặt Vân Thư thay đổi, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:

"Điện Hạ, nô tỳ làm tất cả đều là vì người, việc nuôi dưỡng hồi dương Cổ Trùng không thể xảy ra sai sót."

"Không thể xảy ra sai sót? Vân Thư, ngươi dùng câu nói này, khống chế bản cung hai năm rồi, còn muốn bản cung đợi đến bao giờ?"

Khánh Dương nhìn nàng ta từ trên cao xuống, giễu cợt nói:

"Ngươi xem khuôn mặt hiện tại của bản cung, còn chưa đủ trẻ trung mĩ miều sao?"

Hồi dương Cổ Trùng mà Vân Thư nói, nuôi hai năm vẫn không nuôi xong, thế nhưng hiệu quả của việc mang thai thiên châu lại thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt của Khánh Dương.

Khánh Dương đương nhiên không còn coi trọng bản lĩnh của Vân Thư nữa.

Ả ta lập tức ra lệnh cho người giam Vân Thư vào ngục tối, quay người hạ lệnh, từ nay ta là nữ sứ đệ nhât của Phủ Công Chúa.

"Xảo Châu, chỉ cần ngươi khiến bản cung mãi mãi xuân xanh diễm lệ, ngươi muốn gì, bản cung đều ban cho ngươi.

Khánh Dương nói.

Ả ta cũng từng nói vậy với Vân Thư.

Ta quỳ xuống bái lạy:

"Điện Hạ, nô tỳ không mong cầu gì cả. Người giữ lời hứa thả Thanh Đào tỷ tỷ đi, nô tỳ đương nhiên sẽ giữ lời hứa giúp người mang thai thiên châu."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom