• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 856-860

Chương 856: Liên kết chặt chẽ

Vì để đảm bảo kế hoạch ám sát được tiến hành thuận lợi, ban đầu các mưu sĩ không chỉ sắp xếp thích khách, mà còn sử dụng cả huấn luyện viên ném lựu đạn phản bội.

Tuy nhiên phòng thủ ở làng Tây Hà quá nghiêm, thích khách vừa mới đến gần làng đã bị các nhân viên hộ tống tuần tra phát hiện, chưa kịp vào trong làng đã bị giết chết.

Huấn luyện viên ném lựu đạn phản bội đang ở trong làng, cũng tiếp cận gần Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi như ý muốn, nhưng đáng tiếc tố chất tâm lý của hắn không đủ tốt, không dám hành thích trước mặt hai người, chỉ ném lựu đạn vào khi thấy họ đã vào phòng vệ sinh.

Sân nhà vệ sinh khá lớn, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đều không bị nổ chết.

Kế hoạch ám sát không thành công, các mưu sĩ lập tức triển khai kế hoạch dự phòng, cử người tung tin đồn trong làng rằng, Cửu công chúa đang âm mưu đoạt quyền của Quan Hạ Nhi, nhằm chia rẽ làng xóm.

Nhưng Cửu công chúa đã phá hỏng quỷ kế của bọn họ, chủ động lựa chọn tránh né, kế hoạch dự phòng của các mưu sĩ cũng bị thất bại.

Nhưng điều này không có nghĩa là các mưu sĩ không còn chiến lược nào khác.

Thật ra, kể từ khi hắc đao và xà phòng thơm do Kim Phi sản xuất ra bán chạy như tôm tươi ở kinh thành, những kẻ quyền quý đã nhắm đến làng Tây Hà, vẫn luôn muốn có được công nghệ sản xuất hắc đao và xà phòng thơm.

Đáng tiếc địa hình sản xuất xà phòng thơm ở núi Thiết Quán quá phức tạp, các nữ công nhân lại tuyệt đối trung thành, những kẻ quyền quý bận rộn gần một năm nhưng vẫn không thể nào có được, còn bị Tả Phi Phi phát hiện và bắt ra được mấy tên trinh thám.

Ngược lại xưởng luyện gang lại không khó xâm nhập như núi Thiết Quán, nhưng quy trình sản xuất hắc đao cực kỳ phức tạp, liên quan đến quá nhiều kiến thức, lại là một dây chuyền thao tác, mua chuộc một hai người học nghề cũng không có tác dụng.

Nhưng đám quyền quý không nản lòng, ngược lại còn đưa thêm nhiều nhân lực và nguồn lực hơn.

Trận chiến dốc Đại Mãng để lộ lựu đạn, đám quyền quý càng trở nên điên cuồng, phái ra rất nhiều mật thám tinh nhuệ hơn.

Sau khi nhìn thấy uy lực của lựu đạn, đám quyền quý đã không thèm quan tâm đến xà phòng thơm, muối ăn và hắc đao nữa, mục tiêu của bọn họ chính là lựu đạn.

Sau này Kim Phi sử dụng khinh khí cầu ở kinh thành, mục tiêu của đám quyền quý lại là khinh khí cầu.

Có một số kẻ quyền quý tham lam đã để mắt đến Kim Phi, muốn thu phục Kim Phi để sử dụng cho riêng mình.

Đây cũng là lý do tại sao gã chạy vặt trên thuyền có thể đưa Kim Phi vào chỗ chết, nhưng lại không trực tiếp ra tay.

Không thể không nói, các kế hoạch do các mưu sĩ lập ra đều có mối liên kết chặt chẽ với nhau, dù phát triển như thế nào thì cũng đều sẽ có lợi cho bọn họ.

Mặc dù kế hoạch ám sát ban đầu thất bại, nhưng mục tiêu làm loạn làng Tây Hà của đám quyền quý đã đạt được.

Để tránh hiềm nghi, Cửu công chúa đã chủ động tránh né các vấn đề quản lý ở làng Tây Hà.

Cứ như vậy, Tứ hoàng tử đoạt vị ở kinh thành, cho dù Cửu công chúa muốn thảo phạt hắn ta thì cũng không thể điều động các nhân viên hộ tống được.

Sự việc quả thực đúng như những gì các mưu sĩ nghĩ, sau khi biết tin Tứ hoàng tử đoạt vị, suy nghĩ đầu tiên của Cửu công chúa là phái binh về kinh thành.

Nhưng bản thân cô ấy vừa mới chủ động tránh né, bày tỏ rằng sẽ không tranh quyền với Quan Hạ Nhi, giờ lại điều động một nhóm người ngựa, nhất định sẽ trở thành đề tài cho người khác bàn tán, dị nghị.

Cửu công chúa nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Trần Cát đã bị ép chết, bây giờ điều quan trọng nhất là ổn định làng Tây Hà.

Chỉ cần làng Tây Hà không loạn, cô ấy sẽ có cơ hội đi tìm Tứ hoàng tử để tính sổ.

Các mưu sĩ đương nhiên biết Cửu công chúa sẽ nghĩ như vậy, cho nên sau khi Tứ hoàng tử đoạt ngôi, bọn họ đã lập tức đẩy mạnh kế hoạch xúi giục ở làng Tây Hà.

Thật ra, kể từ khi đám quyền quý phái người đến xâm nhập vào làng Tây Hà, một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất chính là xúi giục.

Tuy nhiên, công việc này được thực hiện rất bí mật, đôi khi ngay cả người trong cuộc cũng rất khó phát hiện ra.

Ví dụ như, mật thám xúi giục Ngụy Lão Tam nổi dậy, bề ngoài là một người bán hàng rong đến làng Tây Hà để mua hàng từ nơi khác.

Khi Ngụy Lão Tam vẫn đang đốt lò, mật thám đã bắt đầu tiếp xúc với Ngụy Lão Tam, lý do là cha hắn ta cũng là một thợ đốt lò, nhìn thấy Ngụy Lão Tam nên cảm thấy rất thân thiết.

Đốt lò là một công việc vất vả, mật thám lại biết nói chuyện, hầu như mỗi lời hắn ta nói đều chạm vào trái tim của Ngụy Lão Tam.

Sau nhiều lần tiếp xúc, hai người đã trở thành bạn tốt.

Nhưng mật thám hoàn toàn không đề cập đến việc xúi giục, cũng không tiết lộ bất kỳ ý định nào về vấn đề này, dường như thực sự là thành tâm thành ý muốn làm bạn với Ngụy Lão Tam.

Mỗi lần người bán hàng rong đến làng Tây Hà mua hàng đều sẽ mang đến một số món đồ cho con của Ngụy Lão Tam.

Cũng không phải đáng tiền lắm, chỉ là một số đồ ăn vặt, đồ chơi nhỏ nhỏ mà trong làng không có thôi.

Vào tháng chạp năm ngoái, Ngụy Lão Tam dẫn gia hình họ hàng đến huyện thành để mua đồ, sau khi người bán hàng rong biết tin, đã nhiệt tình điếp đãi nhóm người bọn họ, khiến cho Ngụy Lão Tam nở mày nở mặt trước người thân của mình.

Người trong núi không có mưu mô gì, người khác tốt với họ một chút thì họ sẽ lập tức thật lòng thật dạ.

Sau chuyện đó, trong lòng Ngụy Lão Tam đã coi tên mật thám như huynh đệ nhà mình.

Mãi đến lúc đó, tên mật thám vẫn không đề cập gì đến chuyện xúi giục, mà thỉnh thoảng mời Ngụy Lão Tam đến huyện phủ làm khách, đưa hắn đến các quán rượu, thanh lâu để khám phá thế giới.

Ngụy Lão Tam đã sống nửa đời người trên núi, chẳng mấy chốc đã bị thế giới đầy màu sắc làm lóa mắt.

Nếu là một mật thám bình thường, lúc này đã có thể ra tay rồi, nhưng mật thám này vẫn không ra tay mà ngược lại lại nhắm vào cháu trai của Ngụy Lão Tam.

Cháu trai của Ngụy Lão Tam là một trong những người đầu tiên tham gia vào đội hộ tống với Lưu Thiết, hắn làm việc chăm chỉ, gặp phải thổ phỉ cũng không mập mờ, nhưng tật xấu lớn nhất của hắn là thích uống rượu.

Ở Đại Khang lương thực đắt đỏ, rượu cũng đắt, cháu trai của Ngụy Lão Tam đã tiêu hơn một nửa số tiền lương hàng tháng của mình vào việc mua rượu uống.

Bình thường không đi làm uống chút rượu cũng được thôi, nhưng hắn uống rượu thì căn bản sẽ không quan tâm đến những chuyện khác.

Ban đầu khi tiêu cục thành lập, đội hộ vệ có thể được ưu tiên tham gia, kết quả ngày thẩm định, hắn cũng uống say bí tỉ, khi đang kiểm tra nỏ tay, hắn suýt chút nữa đã bắn chết một cựu binh đang vây xem.

Trương Lương rất tức giận, lập tức hủy bỏ tư cách của hắn, còn nói khi nào hắn cai rượu thì lúc đó mới có thể tham gia vào tiêu cục.

Trương Lương nói như vậy, vốn dĩ là muốn ép hắn cai rượu, ai ngờ tên này căn bản không coi trọng chút nào, ngược lại còn đi khắp nơi nói rằng tiêu cục có quá nhiều quy củ, hắn cũng không muốn tham gia.

Sau đó cháu trai của Ngụy Lão Tam trở thành nhân viên hậu cần chuyên nghiệp, mỗi ngày đều đi theo thương hội Kim Xuyên ra nam vào bắc, ăn thịt uống rượu.

Uống nhiều sẽ dễ gây chuyện, mật thám đã lợi dụng điều này, khi hắn đang đi đến Giang Nam đã cố ý tìm người khiêu khích.

Say rượu khiến cho người hèn nhát trở nên gan dạ, cháu trai của Ngụy Lão Tam lúc đó đã đánh đối phương gần chết và bị quan phủ địa phương bắt vào trong đại lao.

Ở thời đại phong kiến, việc vướng vào kiện tụng rất phiền phức, bản thân Ngụy Lão Tam không còn con trai nên vẫn luôn coi cháu trai như con ruột, khi nhận được tin báo lập tức đi tìm người giải quyết vấn đề.

Khi đó Kim Phi và Trương Lương đều không ở Kim Xuyên, nên Ngụy Lão Tam đã tìm đến Trịnh Phương, muốn Trịnh Phương ra mặt phối hợp với quan phủ địa phương để thả cháu trai mình ra.

Để ngăn chặn các nhân viên hộ tống phát triển tính cách hống hách, Trương Lương luôn nhấn mạnh các nhân viên hộ tống, nhân viên hậu cần ra ngoài phải tuân thủ luật pháp, nếu có chuyện gì thì tiêu cục sẽ không giúp đỡ.

Cháu trai của Ngụy Lão Tam đánh người gần chết, Trịnh Phương đương nhiên sẽ không giúp đỡ hắn.

Ngụy Lão Tam không còn cách nào khác, chỉ có thể đến tìm tên mật thám để kể khổ.

Thế là tên mật thám thuận nước đẩy thuyền, hứa sẽ giúp đỡ giải quyết vấn đề.

Để tỏ ra vất vả hơn, tên mật thám còn tìm rất nhiều người đến diễn kịch giúp, làm ra vẻ vì người khác mà tiêu hết cả gia tài, nhưng lại không muốn Ngụy Lão Tam biết, sau đó lại lén lút sắp xếp người "trong lúc vô tình" nói cho Ngụy Lão Tam biết.

Sau khi Ngụy Lão Tam biết, cảm động đến mức khóc không thành tiếng.

Cho đến lúc này, bố cục của mật thám mới coi như là thành công hơn nửa.
Chương 857: Ngư ông đắc lợi

Sau khi Ngụy Lão Tam trải qua quá nhiều chuyện, tâm trí đã hơi thất thường, cộng thêm chuyện của cháu trai nên cũng có thành kiến về Trịnh Phương và tiêu cục Trấn Viễn.

Thế mà đúng vào lúc này, Trịnh Phương lại dựa theo quy định của tiêu cục do Kim Phi và Trương Lương cùng nhau lập ra, đuổi cháu trai ông ta.

Ngụy Lão Tam hoàn toàn thất vọng với tiêu cục, tên mật thám cuối cùng cũng bắt đầu hành động, thành công mua chuộc Ngụy Lão Tam.

Trên thực có rất nhiều mật thám, chỉ có điều, tên mật thám này lại khá may mắn, đã móc nối được quan hệ với Ngụy Lão Tam trước khi Kim Phi bắt đầu trọng dụng Ngụy Lão Tam.

Cũng chính vì vậy, đội Chung Minh mới không nghiêm khắc lắm trong việc điều tra tên mật thám, dù sao hai người cũng có quan hệ tốt khi còn ở trong lò đốt của Ngụy Lão Tam.

Có thể nói, để mua chuộc được Ngụy Lão Tam, tên mật thám và toàn bộ đội ngũ phía sau hắn đã bận rộn hơn một năm nay.

Cái gì cũng có cái giá của nó, lợi ích họ thu được cũng rất lớn.

Họ không chỉ phá hủy toàn bộ khinh khí cầu trong nhà kho mà còn làm Cửu công chúa bị thương nặng, khiến nhiều dân làng thiệt mạng và đốt cháy nhiều ngôi nhà.

"Phu nhân, xin lỗi, là do ta không hoàn thành tốt công việc của mình, xin phu nhân trách phạt!"

Tiểu Ngọc cúi đầu nói.

Kể từ khi Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa bị tập kích lần trước, trong làng đã triển khai kế hoạch điều tra nội bộ.

Cách đây vài ngày, cháu trai của Ngụy Lão Tam cùng gia đình rời làng Tây Hà. Ông ta cố tình thông báo cho đội Chung Minh, nói rằng họ đi thăm họ hàng trong huyện phủ, còn nói để tên mật thám và tùy tùng ở lại nhà họ vài ngày.

Tên mật thám có quan hệ tốt với Ngụy Lão Tam, khi đến làng Tây Hà mua hàng thường ở trong nhà ông ta, đội Chung Minh cũng không để ý lắm.

Kết quả tên mật thám và nhóm tùy tùng đó đã hành thích Cửu công chúa.

Tiểu Ngọc cũng được xem như là người phụ trách của tiểu đội Chung Minh, không thể trốn tránh trách nhiệm được.

"Bây giờ trách phạt cô cũng chẳng có ích lợi gì, mau bảo người của cô phân nhau ra, bắt Ngụy Lão Tam về đây!"

Quan Hạ Nhi lạnh lùng nói.

"Vâng!" Tiểu Ngọc vội vàng chạy ra ngoài.

Ngụy Lão Tam đã ném quá nhiều bình dầu vào làng. Dân làng bận rộn không mệt mỏi cho đến khi màn đêm buông xuống để dập tắt đám cháy khắp nơi trong làng.

Tổng cộng có hai mươi ba mươi ngôi nhà bị đốt cháy, xưởng dệt gần như bị thiêu rụi hoàn toàn.

Ngoài thiệt hại về tài sản, hàng chục dân làng đã bị thiêu chết, và hơn một trăm người bị bỏng nặng.

Thiệt hại do kẻ phản bội gây ra lớn hơn nhiều so với khi bọn thổ phỉ bao vây làng Tây Hà.

Tất cả dân làng Tây Hà đều căm hận đến nghiến răng nghiến lợi khi biết về hành vi của Ngụy Lão Tam.

Thật không may, cuộc truy bắt đúng như dự đoán của Quan Hạ Nhi, họ không bắt được Ngụy Lão Tam.

Cũng không thể trách những nhân viên hộ tống truy đuổi, địa hình xung quanh quá phức tạp, Ngụy Lão Tam ngồi khinh khí cầu bay qua vài ngọn núi, các nhân viên hộ tống phải chạy nửa ngày trên lưng ngựa.

Khi tìm thấy khinh khí cầu trong khe núi, không biết Ngụy Lão Tam đã đi đâu rồi.

"Kiểm tra cho ta!" Quan Hạ Nhi hiếm khi mất bình tĩnh: "Dán chân dung Ngụy Lão Tam, tuyệt đối không được để ông ta còn sống rời khỏi Kim Xuyên!"

Tuy nhiên, khả năng truyền tin của Đại Khang còn lạc hậu, Ngụy Lão Tam còn có mưu sĩ giúp hoạch định đường trốn thoát, xác suất bắt được ông ta còn nhỏ hơn so với việc Thiết Chùy tìm được Kim Phi ở Đông Hải.

Lúc này, Ngụy Lão Tam đã đi theo đám người do mưu sĩ phái tới, đi đường tắt đến biên giới huyện Kim Xuyên.

Chỉ cần đi qua đỉnh núi này, bọn họ sẽ ra khỏi Kim Xuyên.

Ngụy Lão Tam đứng trên đỉnh núi, nhìn về hướng làng Tây Hà, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Ông ta không phải là thích khách chuyên nghiệp, trái tim cũng không phải làm từ sắt thép.

Dù sao sau khi sống ở làng Tây Hà nửa đời người, trong chốc lát lại thiêu rụi gần một nửa ngôi làng và gây ra cái chết của nhiều dân làng quen thuộc điều này khiến Ngụy Lão Tam hơi khó chịu trong lòng.

"Ngụy tiên sinh đừng nhìn nữa, tên đã bắn ra không thể thu lại, bây giờ ngài đã không thể quay lại."

Người phụ trách bảo vệ Ngụy Lão Tam mỉm cười nói: "Nhân lúc trời vẫn còn tối, chúng ta hãy tăng tốc độ, cố gắng đến núi Thích Nhi kịp trong tối nay."

"Ừ, tên đã bắn ra không thể thu lại!"

Ngụy Lão Tam thở dài, thu hồi ánh mắt: "Đã sắp xếp cho gia đình ta xong hết chưa?”

"Ngài yên tâm, tất cả đều đã sắp xếp xong."

Người bảo vệ cười nịnh nói: "Tất cả họ đang đợi ngài ở núi Thích Nhi, chờ khi các ngài đoàn tụ sẽ lập tức lên đường đi kinh thành!"

"Lão Viên đã hứa gì với ta, ngươi có biết hay không?" Ngụy Lão Tam hỏi.

Lão Viên chính là tên mật thám đã mua chuộc ông ta, trước khi ra tay đã hứa hẹn cho ông ta rất nhiều lợi ích.

Nhưng tên mật thám hành thích Cửu công chúa đã bị Tần Minh giết chết, Ngụy Lão Tam rất lo đối phương sẽ đổi ý.

"Ngụy tiên sinh sao lại nói vậy, chuyện Viên tiên sinh đã đồng ý thì tất nhiên bọn ta cũng biết!"

Hộ vệ vỗ ngực nói: “Một ngàn hai trăm lượng bạc, một điền trang rộng lớn có ba lối ra vào kinh thành, mười cô nương Kim Nguyệt Các, cùng ba mươi nô lệ, đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngài.

Lão gia của bọn ta cũng đã nói, chỉ cần ngài có thể chế tạo khinh khí cầu ở kinh thành và đáp ứng các điều kiện đã đề cập trước đó, mọi thứ sẽ tăng gấp năm lần!"

"Gấp năm lần? Tức là năm nghìn hai trăm lạng bạc, năm điền trang lớn, năm mươi cô nương và hơn một trăm nô lệ?"

Hơi thở của Ngụy Lão Tam không khỏi trở nên nặng nề.

Mặc dù Kim Phi coi trọng Ngụy Lão Tam, tiền lương cũng không thấp nhưng còn lâu mới đạt tới mức này.

"Ngụy tiên sinh, bây giờ ngài đã biết sự chân thành của lão gia nhà bọn ta rồi đúng không?"

Hộ vệ đến gần Ngụy Lão Tam: "Khi Ngụy tiên sinh phát đạt thì đừng quên tiểu đệ đấy nhé!"

"Huynh đệ yên tâm, nếu như ta thật có thể có được năm điền trang, ta sẽ cho ngươi một cái!"

Ngụy Lão Tam hào hứng nói.

"Vậy cảm ơn Ngụy tiên sinh."

Tên hộ vệ ghé vào tai Ngụy Lão Tam thì thầm: "Ngụy tiên sinh thật hào phóng, vậy ta sẽ không giấu ngài. Lão gia nhà bọn ta cũng nói rằng nếu ngài có thể chế tạo một quả lựu đạn, điều kiện trước đó sẽ là tăng gấp mười lần, lão gia nhà bọn ta cũng sắp xếp cho tiên sinh làm huyện lệnh!"

Vào thời phong kiến, huyện lệnh còn được gọi là quan phụ mẫu.

Đối với những người miền núi như Ngụy Lão Tam chưa trải sự đời mà nói, huyện lệnh chính là một siêu quan chức như trời.

Suy cho cùng, các quan chức cấp cao hơn đều nằm ngoài tầm với của họ.

Đối với Ngụy Lão Tam, loại cám dỗ này tốt hơn nhiều so với bạc và các cô nương.

Đáng tiếc, ông ta chỉ có thể chế tạo khinh khí cầu, không thể làm lựu đạn, cho nên chỉ có thể lắc đầu nói: "Xin lỗi, ta không biết cách làm!"

"Vậy tiên sinh có biết ai biết làm không?" Hộ vệ nói tiếp: "Lão gia nhà bọn ta nói chỉ cần tiên sinh tìm được người có thể chế tạo lựu đạn thì vẫn có thể được làm huyện lệnh."

“Nghe nói người chế tạo lựu đạn đều là tử tù mà tiên sinh tìm được từ bên ngoài, người ngoài căn bản không liên lạc được.” Ngụy Lão Tam lại lắc đầu. “Ta không quen ai như thế cả.”

"Được."

Thật ra hộ vệ cũng biết chuyện của tử tù, vừa rồi chỉ ôm chút hy vọng hỏi thử một chút, phát hiện Ngụy Lão Tam thật sự không biết cho nên cũng từ bỏ.

Hắn rút bội đao chém những chiếc gai bên đường: "Tiên sinh, chúng ta hãy đi nhanh lên, gia đình ngài vẫn đang đợi ở núi Thích Nhi đấy ạ."

"Được!"

Ngụy Lão Tam gật đầu, đi theo hộ vệ xuống đỉnh núi.

Tuy nhiên, đúng lúc này, một mũi tên đột nhiên bay ra từ bụi cỏ ở phía xa, trúng vào cổ người hộ vệ.

Những hộ vệ khác lập tức rút kiếm, cố gắng vây quanh Ngụy Lão Tam.

Nhưng lại có thêm nhiều mũi tên bay ra khỏi bụi cỏ, chỉ trong vài nhịp thở, tất cả hộ vệ bảo vệ Ngụy Lão Tam đều bị giết chết.

Một đám người áo đen từ trong bụi cỏ đi ra, thủ lĩnh chỉ vào Ngụy Lão Tam hỏi: "Ngươi chính là Ngụy Lão Tam có thể chế tạo khinh khí cầu à?”
Cương 858: Bốc hơi khỏi thế gian

Trên núi Thích Nhi, một mưu sĩ mặc trường bào màu xanh nhìn đường núi, sắc mặt còn đen hơn sắc trời buổi tối.

Dựa theo kế hoạch, hộ vệ đáng lẽ phải dẫn Ngụy Lão Tam tới núi Thích Nhi từ lâu rồi, nhưng khi hắn dẫn người đến lúc nửa đêm, Ngụy Lão Tam vẫn chưa tới.

"Lâm tiên sinh, nhóm Ngụy Lão Tam sao vẫn chưa tới, không phải xảy ra chuyện rồi chứ?"

Một tử sĩ trong đó cau mày hỏi.

Các quyền quý vô cùng xem trọng khinh khí cầu, cũng xem trọng Ngụy Lão Tam, nếu như Ngụy Lão Tam gặp phải vấn đề gì, tất cả bọn họ đều sẽ bị trách phạt.

"Sao ta biết được chứ?" Mưu sĩ không nhịn được hỏi: "Người được phái đi tìm hiểu tin tức trở về chưa?"

"Trời tối khó đi, đoán chừng hơn nửa đêm mới có thể trở về." Tử sĩ trả lời.

Một đám người đợi mãi, đến khi tờ mờ sáng, cuối cùng cũng có người do thám trở lại.

"Thế nào rồi?"

Mưu sĩ cả đêm không ngủ đã lập tức gọi người do thám đến.

"Hồi bẩm tiên sinh, ta đã đi tìm theo tuyến đường ngài nói, đi thẳng đến làng Tây Hà, không phát hiện được gì cả."

Người do thám lắc đầu nói: "Làng Tây Hà bây giờ được kiểm tra rất nghiêm ngặt, tạm thời ta không thể vào được, lại sợ tiên sinh đợi lâu nóng lòng nên trở về báo cáo tình hình trước."

Mưu sĩ biết người do thám không dám đến gần làng Tây Hà, nhưng cũng không vạch trần việc đó, gật đầu tỏ ý bảo người do thám lui ra.

Người do thám này rời đi chưa được một nén nhang, người do thám thứ hai đã trở về.

Hắn đi đường khác, cũng tìm đến phía ngoài làng Tây Hà, nhưng cũng không phát hiện được gì.

Khi trời sáng, tất cả người do thám đã trở lại, nhưng tay chân của kẻ uy hiếp Ngụy Lão Tam vô cùng sạch sẽ, tất cả người do thám đều không phát hiện được gì cả.

"Tiên sinh, ngài nói xem có khi nào Lương Trùng bỏ trốn cùng Ngụy Lão Tam rồi không?"

Tử sĩ nhìn xung quanh một lúc, nhỏ giọng hỏi.

Các quyền quý không chỉ xúi giục người của Kim Phi ở làng Tây Hà, mà cũng làm như vậy đối với những gia tộc quyền quý khác.

Trước khi đến đây, có người đã từng lén lút tìm tử sĩ, hy vọng mua chuộc được tử sĩ, bảo hắn sau khi tiếp nhận Ngụy Lão Tam, len lén mang theo Ngụy Lão Tam chạy trốn.

Cái giá mà người đó đưa ra cực kì hấp dẫn, tử sĩ cũng bị cám dỗ, chỉ là thê thiếp và con cái của hắn đều ở trong tay quyền quý, cuộc sống hiện tại của hắn cũng không tệ, nên không đồng ý.

Có kẻ mua chuộc hắn, chẳng lẽ lại không có kẻ mua chuộc hộ vệ đón Ngụy Lão Tam sao?

Mưu sĩ liếc tử sĩ, tự tin nói: "Yên tâm đi, Lương Trùng tuyệt đối sẽ không bán đứng lão gia!"

Thật ra tử sĩ không biết, ban đầu kẻ mua chuộc hắn chính là do mưu sĩ phái đến.

Đây cũng là một trong những bài kiểm tra thường ngày của quyền quý dành cho tử sĩ, nếu lúc ấy hắn đồng ý, bây giờ e là đã thành xác chết từ lâu.

Lương Trùng cũng là một tử sĩ, cũng đã trải qua bài kiểm tra tương tự.

Tử sĩ mặc dù không biết vì sao mưu sĩ lại chắc chắn Lương Trùng sẽ không phản bội như vậy, nhưng hắn không hỏi nguyên nhân, mà hỏi: "Tiên sinh, vậy bây giờ chúng ta làm sao? Lão gia còn đang đợi bên kia đấy?"

"Còn có thể làm sao nữa, điều tra cho ta!" Mưu sĩ nói: "Phái tất cả mọi người dưới trướng ngươi đi hết, ta không quan tâm ngươi dùng biện pháp gì, cho dù đào cả Kim Xuyên lên, cũng phải tìm ra Ngụy Lão Tam cho ta!"

"Vâng!" Tử sĩ gật đầu tuân lệnh.

Thật ra người ở làng Tây Hà bị các quyền quý xúi giục cũng không phải chỉ có một mình Ngụy Lão Tam, còn có những dân làng khác cũng bị mật thám của quyền quý tha hóa, chỉ là phần lớn bọn họ là người bình thường, không được tiếp xúc với những bí mật quan trọng.

Nhưng mật thám cũng không bỏ qua bọn họ, mỗi tháng sẽ âm thầm đưa cho họ một ít tiền.

Các sản nghiệp dưới quyền của Kim Phi cũng phát triển rất nhanh, lỡ như một ngày nào đó có người cũng giống Ngụy Lão Tam, được Kim Phi trọng dụng thì sao?

Làng Tây Hà mặc dù bị phong tỏa nghiêm ngặt, nhưng vẫn có người do thám dùng ám hiệu liên lạc với kẻ phản bội trong thôn.

Qua lời thừa nhận của kẻ phản bội, Ngụy Lão Tam đúng là đã bỏ trốn, Quan Hạ Nhi vì thế mà nổi trận lôi đình, không chỉ cả đêm phái ra số lượng lớn nhân viên hộ tống phong tỏa tất cả giao lộ chính của Kim Xuyên, còn lên đường đi huyện phủ lúc trời còn chưa sáng, yêu cầu huyện lệnh của Kim Xuyên điều động phủ binh trợ giúp.

Mặc dù Trần Cát chết rồi, Tứ hoàng tử cũng đã tước đoạt tất cả tước vị và chức quan của Kim Phi, nhưng lại không tước đoạt chức Quận chúa của Quan Hạ Nhi, cũng không biết là quên, hay là cảm thấy không cần thiết.

Lúc này Tứ hoàng tử mới vừa đoạt vị, tin tức của triều đình vẫn chưa truyền tới Kim Xuyên, với sức ảnh hưởng của Kim Phi, Quan Hạ Nhi đích thân tìm đến cửa, huyện lệnh đâu dám nói nửa chữ không, ngoan ngoãn phái phủ binh đi phối hợp với nhân viên hộ tống.

Trong vòng chưa đầy một ngày ngắn ngủi, các con đường lớn nhỏ xung quanh huyện Kim Xuyên đều bị nhân viên hộ tống và phủ binh phong tỏa.

Đội Chung Minh còn huy động vô số người dân, triển khai một cuộc tìm kiếm quy mô lớn ở khắp huyện.

Tiếc là Ngụy Lão Tam đã bị đưa ra khỏi Kim Xuyên từ lâu, việc tìm kiếm kéo dài đã mấy ngày, cũng không thu hoạch được gì.

Quan Hạ Nhi sốt sắng, quyền quý nhận được tin cũng nóng lòng, huy động tất cả các mối quan hệ có thể dùng được để âm thầm điều tra.

Tiếc là cũng không điều tra được gì.

Ngụy Lão Tam giống như đã bốc hơi khỏi thế giới, biến mất không dấu vết.

"Phu nhân, đã có kết quả của lần tìm kiếm thứ hai rồi, không tìm được gì cả."

Tiểu Ngọc tìm đến Quan Hạ Nhi: "Tiếp theo phải làm thế nào, còn tiếp tục tìm kiếm không?"

"Việc này cũng qua mấy ngày rồi, Ngụy Lão Tam e là đã rời khỏi Kim Xuyên từ lâu, không cần tiếp tục tìm kiếm nữa."

Quan Hạ Nhi xoa lông mày nói: "Để người dân làm việc họ cần làm đi, bảo đội một phối hợp với đội hai của các ngươi, mở rộng phạm vi tìm kiếm, tiếp tục tìm kiếm!"

Đội một Chung Minh phụ trách việc đối ngoại, vốn do Trương Lương và Hàn Phong phụ trách, nhưng Hàn Phong vẫn chưa trở lại từ Đông Hải, tạm thời cũng do Tiểu Ngọc lãnh đạo.

"Vâng!" Tiểu Ngọc gật đầu, quay người lui ra.

Quan Hạ Nhi đưa Tiểu Ngọc ra khỏi thư phòng, bản thân thì đến hậu viện.

Vì lý do an toàn, tối ngày hôm qua Quan Hạ Nhi đã phái người đưa Cửu công chúa và Khánh phi đến hậu viện.

Vào hậu viện, đúng lúc thấy Châu Nhi bưng một cái khay đi ra từ phòng của Cửu công chúa.

Quan Hạ Nhi thấy thức ăn trên khay đều chưa được động vào chút nào, cau mày hỏi: "Vũ Dương vẫn không chịu ăn cơm sao?"

Cửu công chúa nửa đêm hôm qua đã tỉnh lại rồi, nhưng vẫn không chịu ăn cơm.

Nếu không phải cô ấy có hỏi thăm tình hình trong làng, Châu Nhi sẽ tưởng cô ấy cũng phát điên giống như Quan Hạ Nhi lúc trước.

"Không chịu ăn." Châu Nhi lắc đầu trả lời.

"Vậy cô ấy có nói gì không?" Quan Hạ Nhi lại hỏi.

"Buổi sáng có hỏi đã bắt được Ngụy Lão Tam chưa, lại hỏi tình hình của Thấm Nhi, những thứ khác thì không nói gì."

"Thấm Nhi sao rồi?"

"Ngụy tiên sinh nói giữ được tính mạng, nhưng vẫn chưa tỉnh."

"Vậy ngươi đi chăm sóc Thấm Nhi đi, ta đến thăm Vũ Dương."

Quan Hạ Nhi sờ chiếc bát sứ trên khay, thấy vẫn còn nóng, bèn nhận lấy khay đi vào phòng.

Trong phòng, Cửu công chúa nằm trên giường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào mái nhà.

Khánh phi ngồi một bên, hai mắt sưng lên như hai trái táo tàu.

Mới có mấy ngày ngắn ngủi, nam nhân của bà ấy đã bị người ta giết, con gái cũng sảy thai, Khánh phi khóc đến khô cả mắt, không còn khí thế như lúc mới đến làng Tây Hà, cả người cũng gầy đi rất nhiều.

Thấy Quan Hạ Nhi bưng khay trong tay, mắt Khánh phi lại đỏ hoe: "Hạ Nhi à, ngươi mau khuyên nhủ Văn Nhi đi, con bé chảy nhiều máu như vậy, không ăn cơm sao được chứ!"

"Vũ Dương, nương nương nói đúng, muội chảy nhiều máu như vậy, không ăn cơm không được."

Quan Hạ Nhi bưng bát cháo gà trên khay lên: "Coi như là vì nương nương và ta, muội ít nhiều gì cũng ăn mấy miếng đi."

"Tỷ tỷ, ta thật sự không ăn nổi." Cửu công chúa lắc đầu: "Có tin gì của Ngụy Lão Tam chưa?"
Chương 859: Không được mềm lòng

"Vũ Dương, muội không cần phải lo lắng những chuyện này đâu, có ta ở đây."

Quan Hạ Nhi múc một thìa canh gà đưa tới bên miệng của Cửu công chúa: "Muội ăn chút đi."

Cửu công chúa không biết làm sao, chỉ có thể uống canh gà, sau đó nói: "Vì để lấy lòng người, những gia tộc quyền quý đó đã đưa ra giá rất hào phóng, Ngụy Lão Tam không chết, sau này trong làng sẽ không có ngày yên tĩnh, phản đồ sẽ càng ngày càng nhiều hơn!"

"Ta hiểu!" Quan Hạ Nhi lại múc một thìa canh gà: "Ta đã phái Tiểu Ngọc dốc sức điều tra, chỉ cần tìm được tung tích của Ngụy Lão Tam, bất kể là chân trời góc biển, ta cũng sẽ phải giết chết ông ta!"

"Không chỉ có ông ta, mà còn cả cháu trai của ông ta cũng phải chết!"

Cửu công chúa uống canh gà, lạnh lùng nói.

"Nhưng đương gia đã từng nói, một người làm một người chịu trách nhiệm, không liên quan gì đến người nhà…."

Quan Hạ Nhi nghe vậy thì hơi do dự.

Ngụy Lão Tam là người trong làng, Quan Hạ Nhi và người nhà ông ta cũng quen biết, vợ và hai tiểu thiếp của Ngụy Lão Tam mỗi lần gặp cô đều nhiệt tình chào hỏi.

"Tỷ tỷ, thời thế lúc này lúc khác."

Cửu công chúa nói: "Tỷ tỷ, Ngụy Lão Tam không chỉ liên quan đến khinh khí cầu, ông ta còn giết nhiều dân làng như vậy, tội ác khiến người ta vô cùng căm phẫn, giết cháu trai của ông ta không phải là vì nhổ cỏ tận gốc mà là vì để khiến những dân làng khác biết, phản bội làng Tây Hà nhất định phải trả giá đủ!"

Ngụy Lão Tam không có con trai, giết chết cháu trai của ông ta, nhà họ Ngụy coi như là tuyệt hậu.

Ở thời đại phong kiến, người ta rất coi trọng con trai nối dõi, mấy ngày trước đứa bé trong bụng Cửu công chúa đã không còn nữa, lúc đó Quan Hạ Nhi đã hộc máu.

Giết chết người đàn ông duy nhất của nhà họ Ngụy quả thực rất có sức uy hiếp với dân làng.

"Đúng vậy, Hạ Nhi, lúc này không thể nương tay được, ban đầu khi ở kinh thành, nếu con đừng nương tay, giết chết hết tất cả những gia tộc quyền quý thế gia kia đi thì sao bệ hạ lại bị Lão Tứ hãm hại chứ!"

Khánh Phi lau nước mắt nói.

"Mẫu phi, mẫu phi không hiểu đâu, cho dù con gái có giết chết hết những gia tộc quyền quý ở kinh thành thì những gia tộc quyền quý khác trong thiên hạ cũng sẽ hành động."

Cửu công chúa lắc đầu nói: "Ta và phu quân sai ở chỗ đã coi thường bọn họ, cho nên tỷ tỷ, bây giờ tỷ không thể được coi thường bất kỳ kẻ địch nào, cũng không được mềm lòng."

"Ta biết rồi!" Quan Hạ Nhi nhẹ nhàng gật đầu: "Vũ Dương, gần đây trong lòng ta rất bất an, luôn có cảm giác có một đám người ác đang nhằm vào làng, nhưng ta quá ngu ngốc, có rất nhiều chuyện không hiểu, muội phải nhanh chóng khỏe lại để giúp ta, chúng ta phải bảo vệ được làng Tây Hà!"

"Được!"

Cửu công chúa bưng bát canh gà lên, ngửa đầu uống hết canh gà bên trong.

Trên mặt Khánh Phi vui mừng, vội vàng nhận lấy bát canh chạy ra ngoài.

"Tỷ tỷ, tối hôm qua sau khi ta tỉnh lại, đã suy nghĩ rất nhiều, đúng lúc chúng ta cần thương lượng chút…."

Cửu công chúa kéo tay Quan Hạ Nhi, để cô ngồi lên bên giường.

Công việc trước đây của làng Tây Hà đều đã đi vào nề nếp, không cần phải đưa ra quá nhiều quyết định lớn, người phụ trách các bộ phận cứ làm việc theo quy trình do Kim Phi và Tiểu Bắc để lại là được.

Cho nên, để tránh bị nghi ngờ, trước đây Cửu công chúa rất ít khi nhúng tay vào chuyện của làng Tây Hà, thậm chí cũng ít khi đưa ra ý kiến.

Nhưng bây giờ trong làng xảy ra chuyện lớn như vậy, Cửu công chúa thực sự không thể ngồi yên được.

Nói là thương lượng với Quan Hạ Nhi nhưng thực ra chính là đang giúp Quan Hạ Nhi phân tích tình hình hiện tại, dạy cô phải làm gì tiếp theo.

Quan Hạ Nhi cũng khiêm tốn, lấy ra một cuốn sổ nhỏ ghi lại từng lời giải thích của Cửu công chúa.

Gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, có rất nhiều chuyện Quan Hạ Nhi không hiểu, mà Cửu công chúa đã trải qua sự rèn luyện trong triều đình, hiểu rất rõ phong cách làm việc của những kẻ quyền quý, dưới sự phân tích của cô ấy, Quan Hạ Nhi cảm giác như xua tan mây mù nhìn thấy trời xanh.

Rất nhiều điều trước đây còn mơ hồ, thông qua sự chỉ điểm của Cửu công chúa cô đã lập tức hiểu rõ được, cũng đã có ý tưởng rõ ràng cho việc tiếp theo.

Quan Hạ Nhi ở trong phòng Cửu công chúa đến giữa buổi chiều mới ra ngoài.

Cô cúi đầu đặt cuốn sổ nhỏ vào trong lòng rồi bước vào phòng bên cạnh.

Thấm Nhi nằm trên giường, được bao bọc như một xác ướp.

Để lấy được thiện cảm của dân làng, ở trong làng Cửu công chúa luôn tỏ ra khiêm tốn, bình thường khi ra ngoài chỉ dẫn theo Thấm Nhi và hai người hộ vệ.

Những tử sĩ ám sát Cửu công chúa đều là cao thủ, sự việc xảy ra quá đột ngột, Tần Minh và đội hộ vệ đều không kịp hỗ trợ, Châu Nhi cũng không có mặt, để ngăn chặn đối phương, Thấm Nhi đã cố gắng hết sức liều mạng.

Đến khi Tần Minh dẫn người đi giết thích khách, áo giáp phía sau lưng của Thấm Nhi đã bị chém hỏng, trên đùi bị đâm mấy đao, trên đầu cũng bị trúng hai nhát đao.

Một trong những vết đao đó kéo từ trán trái đến khóe miệng bên phải, cho dù có chữa khỏi thì có lẽ cũng sẽ bị hủy dung nhan.

Châu Nhi ngồi xổm ở bên giường, cẩn thận dùng khăn ướt lau môi cho Thấm Nhi, coi như bổ sung chút nước cho cô ấy.

Ngưu Bôn đứng ở bên cạnh, giống như một đứa trẻ không biết làm thế nào, sự lo lắng hiện lên hết trên mặt.

Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Thấm Nhi, lại nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của Cửu công chúa và đứa trẻ vừa bị sảy, trong lòng Quan Hạ Nhi càng tức giận hơn.

Nếu như Ngụy Lão Tam ở đây, có lẽ Quan Hạ Nhi đã đánh chết ông ta ngay tại chỗ.

Đáng tiếc, đội Chung Minh đã tìm kiếm mấy ngày ở các huyện thành xung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Ngụy Lão Tam.

Phía Quan Hạ Nhi không có tiến triển gì, nhưng các mưu sĩ của bọn quyền quý đang âm thầm tìm kiếm đã tìm được manh mối.

Gia tộc quyền quý có truyền thừa lâu đời, mặc dù bề ngoài thực lực không bằng Kim Phi, nhưng bọn họ có căn cơ sâu xa, đã bố trí rất nhiều tai mắt ngầm ở rất nhiều nơi.

Thời gian đội Chung Minh thành lập quá ngắn, trước đó trọng điểm phát triển lại là ở những nói như Kim Xuyên, kinh thành và Giang Nam, ở những nơi như Tây Bắc, Tây Nam thì hầu như không có nhân lực.

Những manh mối mà các mưu sĩ có được đều là từ Tây Bắc truyền tới.

Tai mắt ngầm của một nhà quyền quý ở Hi Châu Tây Bắc đã phát hiện ra Ngụy Lão Tam.

Hi Châu nằm ở phía Tây Bắc, nơi giao nhau của ba nước Đại Khang, Thổ Phiên và Đảng Hạng, không chỉ địa hình phức tạp mà tình hình xung quanh cũng rất phức tạp, căn bản có thể gọi là khu vực không ai quản lý.

"Tin tức có chính xác không?"

Mưu sĩ nhìn trinh thám đến báo tin.

Một lão gia quyền quý ở kinh thành xa xôi rất coi trọng khinh khí cầu, không chỉ phái mưu sĩ, còn phải cả con trai trưởng của mình tới giám sát.

Mấy ngày trước, mưu sĩ gặp Đại công tử, đối phương rất tức giận, hạ lệnh tử cho hắn ta, bất kể là hộ vệ tạo phản hay là những quyền quý khác ngăn chặn, đều phải tìm thấy Ngụy Lão Tam.

"Có lẽ chính xác."

Trinh thám nói: "Tai mắt ngầm ở Hi Châu có mở một quán trọ, mấy ngày trước có một nhóm người giang hồ đến ở trong quán trọ của hắn ta, chúng mang theo một cái rương gỗ lớn, tai mắt ngầm nghe thấy trong cái rương gỗ có động tĩnh, nhận được thông báo của chúng ta, hắn ta đã âm thầm theo dõi nhóm người giang hồ từ lỗ nhỏ trên tường của quán trọ.

Lúc nửa đêm, khách giang hồ mở cái rương ra, thả một người ra khỏi đó, cho hắn ta ăn uống, lúc đó tai mắt ngầm mới nhận ra hắn ta chính là Ngụy Lão Tam."

"Tai mắt ngầm cũng chưa từng gặp Ngụy Lão Tam, sao hắn ta nhận ra được?" Mưu sĩ nói.

"Hắn ta đã nhận được bức chân dung." Trinh thám trả lời: "Tai mắt ngầm nói, trên người Ngụy Lão Tam không mặc quần áo, mông trái còn có một vết sẹo."

"Hắn ta nhìn thấy vết sẹo sao?" Đôi mắt mưu sĩ đột nhiên mở to.

Cách đây một khoảng thời gian, Tiểu Ngọc tiến hành một cuộc tìm kiếm lớn ở Kim Xuyên, đã tìm người vẽ rất nhiều bức chân dung của Ngụy Lão Tam để phát ra ngoài, cho nên rất dễ để có được bức chân dung của Ngụy Lão Tam.

Nhưng bức chân dung chỉ có mặt, chứ không đề cập đến chuyện vết sẹo.

Vết sẹo trên mông Ngụy Lão Tam là do hồi nhỏ khi đốn củi ông ta ngồi lên đao chặt củi, rất nhiều người không biết chuyện này.

Mưu sĩ biết, là vì trước đây tên mật thám đã từng báo cáo, Ngụy Lão Tam và hắn ta cùng đến thanh lâu ở huyện phủ, bị tên mật thám nhìn thấy.

Tai mắt ngầm ở Hi Châu đã nhìn thấy vết sẹo này thì về cơ bản có thể khẳng định người trong rương là Ngụy Lão Tam!
Chương 860: Mượn gà đẻ trứng

Ngụy Lão Tam liên quan đến việc trọng đại, mưu sĩ không dám đưa ra chủ ý nên đã đi suốt đêm về thành tìm Đại công tử để thương lượng đối sách.

Không phải tất cả con cháu quyền quý đều là công tử bột, cũng có không ít người từ nhỏ đã tiếp nhận một nền giáo dục tốt nhất, có thể xem là văn võ song toàn.

Sở dĩ Đại công tử được phái tới trấn giữ là vì hắn hiểu biết sâu rộng, tài trí không thua gì mưu sĩ.

Nghe mưu sĩ báo cáo lại xong, Đại công tử không lập tức bày tỏ quan điểm, mà cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi mới hỏi: “Chúng ta có bao nhiêu người ở Hi Châu?”

“Tình hình ở Hi Châu hỗn loạn, lại không có lợi ích gì, vì vậy chúng ta không có nhiều người ở đấy.”

Trước khi đến đây mưu sĩ cũng đã chuẩn bị đầy đủ, ông ta lấy từ trong lòng ra một tờ giấy: “Trừ những kẻ đứng đằng sau nhà trọ, thì tên của những người khác, làm gì, đều được viết ở trong này.”

Đại công tử nhận lấy tờ giấy, đọc một hồi: “Mấy người này không đủ…”

Bây giờ đã có thể xác định, không phải người bảo vệ Ngụy Lão Tam đã phản bội, mà là Ngụy Lão Tam bị người ta cướp đi rồi.

Tử sĩ đó là một cao thủ, người đi theo cũng đều là những người có năng lực, vậy mà lại bị đối phương giết chết một cách lặng lẽ, chứng tỏ đối phương cũng không phải người tốt lành gì.

Mấy tai mắt ngầm của quyền quý ở Hi Châu chủ yếu là thăm dò tình báo, lực chiến đấu rất yếu, tỷ lệ ra tay cướp người thành công là rất thấp, hơn nữa sẽ còn kinh động đến đối phương.

Lần này tìm được Ngụy Lão Tam chẳng qua chỉ là may mắn, một khi đối phương biết mình đã bị phát hiện, nhất định sẽ càng thêm cẩn thận. Đến lúc đó, muốn tìm lại Ngụy Lão Tam sẽ càng khó khăn.

Vậy nên, không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì nhất định phải thành công.

“Người ở nhà trọ này, có cách nào hạ độc được đám người này không?” Đại công tử hỏi.

“Rất khó.” Mưu sĩ lắc đầu: “Người giang hồ rất cẩn thận, mười mấy người chia thành ba nhóm đi ăn. Mỗi nhóm đều cách một giờ, muốn để bọn họ trúng độc cùng lúc là rất khó.”

“Vậy chúng ta tập trung nhân lực, bao nhiêu lâu có thể đuổi tới Hi Châu?” Đại công tử hỏi.

“Nhanh nhất cũng phải mất ba ngày. Đến lúc đó, đám người giang hồ này nhất định đã sớm rời khỏi Hi Châu rồi.” Mưu sĩ lần nữa trả lời.

“Nếu vậy, sợ là không kịp ngăn lại rồi!” Đại công tử day trán, lần nữa rơi vào trầm tư.

Lần này, hắn suy nghĩ hết mười mấy phút, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Báo tin này cho làng Tây Hà đi.”

“Cái gì? Báo cho làng Tây Hà sao?” Mưu sĩ cả kinh: “Tại sao?”

Đại công tử không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Lâm tiên sinh, ông biết ai là người hận Kim Phi nhất không?”

Tốc độ Kim Phi nổi lên quá nhanh, vậy nên đã đắc tội với rất nhiều người, mưu sĩ còn đang suy nghĩ về kẻ thù của Kim Phi, thì nghe thấy Đại công tử tiếp tục nói: “Không phải là thế gia của Đại Khang chúng ta, mà là người Đảng Hạng, người Thổ Phiên và người Đông Man!”

“Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man sao?”

Mưu sĩ suy tư trong chốc lát, sau đó bừng tỉnh.

Đúng vậy, Đảng Hạng, Đông Man và Thổ Phiên đều bại trận dưới tay của Kim Phi, tổn thất vô cùng nặng nề.

Có thể nói ba nước này chính là bàn đạp giúp Kim Phi nổi lên.

“Từ sau trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, người Đảng Hạng đã vô cùng căm hận Kim Phi, vẫn luôn phái mật thám thâm nhập vào Xuyên Thục, người cướp đi Ngụy Lão Tam lại luôn đi về phía Bắc, rất có khả năng là mật thám của Đảng Hạng.”

Đại công tử phân tích: “Hi Châu ở gần biên giới Đảng Hạng, cách đó mấy chục dặm có một đại quân Đảng Hạng đang đóng quân. Huống chi chúng ta không có nhiều nhân lực ở Hi Châu, mà cho dù có nhân lực, cũng rất khó mang được Ngụy Lão Tam từ Hi Châu trở về.

“Đại công tử báo tin này cho làng Tây Hà biết, là muốn tiêu cục Trấn Viễn ra tay, cướp lại Ngụy Lão Tam về?” Mưu sĩ hỏi.

“Đúng vậy.” Đại công tử gật đầu: “Mặc dù ta rất không phục, nhưng phải nói rằng, ngoại trừ tiêu cục Trấn Viễn, cả Đại Khang này không còn ai có thể cướp người từ tay người Đảng Hạng ở Hi Châu.”

“Nhưng Ngụy Lão Tam giết nhiều người ở làng Tây Hà như vậy, một khi rơi vào tay tiêu cục Trấn Viễn, Quan Hạ Nhi nhất định sẽ chém chết ông ta, như vậy không phải chúng ta đã uổng công vô ích rồi hay sao?” Mưu sĩ nói.

“Không chắc.” Đại công tử đáp: “Hiện giờ Kim Phi đã chết, làng Tây Hà chỉ có Ngụy Lão Tam biết chế tạo khinh khí cầu. Quan Hạ Nhi trước khi hỏi ra được cách chế tạo khinh khí cầu chắc chắn sẽ không giết ông ta đâu. Đây chính là cơ hội của chúng ta.”

Mỗi quyền quý đều là những chuyên gia nội đấu, thâm nhập lẫn nhau ở khắp nơi, tranh đấu kịch liệt.

Nhưng Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man vẫn còn trong thời kỳ bộ lạc, hầu hết người dân đều không có nơi ở cố định, các quyền quý hoàn toàn không có cách nào thâm nhập vào được.

“Công tử, ngài định nhân khoảng thời gian này để đưa Ngụy Lão Tam ra ngoài sao?”

Mưu sĩ lập tức hiểu ra tính toán của Đại công tử: “Nhưng làng Tây Hà không dễ gì bắt được Ngụy Lão Tam về, nhất định sẽ trông coi nghiêm ngặt, nếu muốn đưa ông ta ra ngoài lần nữa e rằng không dễ dàng đâu?”

“Chắc chắn là không hề dễ dàng, nhưng nếu Ngụy Lão Tam bị đưa đến Đảng Hạng, vậy chúng ta ngay cả một chút cơ hội cũng không có.” Đại công tử đáp.

“Đúng là như vậy.” Mưu sĩ gật đầu: “Ta sẽ đi làm ngay!”

Làng Tây Hà, Quan Hạ Nhi đặt cuốn sổ nhỏ trên tay xuống, gương mặt tràn đầy mệt mỏi.

Mấy ngày gần đây, làng Tây Hà có quá nhiều việc cần phải làm, cô mỗi ngày chỉ ngủ có một hai giờ, cả người đã gầy đi nhiều.

Vất vả lắm mới xử lí xong việc ngày hôm nay, cô đang chuẩn bị đi ngủ thì lại có tiếng gõ cửa.

“Phu nhân, người đã ngủ chưa?”

Nữ nhân viên hộ tống gác đêm nhỏ giọng hỏi.

Biết cô ấy không có việc gì thì sẽ không gọi mình, Quan Hạ Nhi chỉ đành lê thân xác mệt mỏi, đứng dậy đi ra mở cửa.

Sau khi mở cửa thì phát hiện ở ngoài cửa không chỉ có nữ nhân viên hộ tống mà Tiểu Ngọc cũng đang đứng ở trong sân với hai quầng thâm dưới mắt.

Quan Hạ Nhi để Tiểu Ngọc vào trong phòng: “Có chuyện gì sao?”

“Một giờ trước, có người dùng cung tên bắn một lá thư vào pháo đài ở cổng làng. Trong thư nói có người đã nhìn thấy Ngụy Lão Tam ở Hi Châu.”

Tiểu Ngọc dứt lời, bèn lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo.

Sắc mặt Quan Hạ Nhi thay đổi, vội vàng cầm tờ giấy lên.

Khi nhìn thấy miêu tả về vết sẹo do đao đâm trên tờ giấy, Quan Hạ Nhi hỏi: “Trên mông Ngụy Lão Tam thật sự có vết sẹo sao?”

“Ta đã quay về hỏi cha ta rồi. Có.” Tiểu Ngọc đáp.

“Cho nên, Ngụy Lão Tam thực sự đang ở Hi Châu à?”

“Có lẽ là vậy.” Tiểu Ngọc đáp: “Phu nhân cũng biết, người trong núi chúng ta bị thương, bị va chạm là chuyện như cơm bữa, vị trí vết sẹo của Ngụy Lão Tam lại bí mật như vậy, trong làng không có nhiều người biết đến, nếu như ta không hỏi, chắc cha ta cũng đã quên mất chuyện này rồi.”

“Chúng ta có người ở Hi Châu không?”

“Không có.” Tiểu Ngọc lắc đầu: “Tình hình ở Hi Châu quá hỗn loạn, thương hội và tiêu cục đều không có chi nhánh ở đấy.”

“Không có người…” Quan Hạ Nhi suy nghĩ một lát: “Đi, đi tìm Vũ Dương, hỏi muội ấy xem có người ở bên đó không.”

Cửu công chúa đã chuyển đến hậu viện, khi hai người đến nơi, phát hiện phòng của Cửu công chúa vẫn đang sáng đèn.

Sau khi Châu Nhi thông báo xong bèn để hai người họ vào phòng.

“Vũ Dương, đã muộn thế này rồi sao vẫn còn chưa ngủ?”

“Mới vừa ngủ được một lát, bây giờ tỉnh rồi nên ngồi dậy uống chút nước.”

Cửu công chúa hỏi: “Tỷ tỷ giờ này tới đây, là có chuyện gì sao?”

“Là thế này…”

Quan Hạ Nhi nói lại sự việc một lần nữa, rồi đưa tờ giấy qua.

“Hi Châu là biên thành, Cục tình báo ở bên đó có khá nhiều người, nhưng ta không chắc hiện giờ Cục tình báo còn nghe theo lời ta nữa hay không. Ta chỉ có bốn người, muốn đi cướp người chắc chắn là không thể.”

Cửu công chúa nói: “Hơn nữa bức thư này xuất hiện quá kì lạ, tính xác thực cũng cần phải xác minh lại, trước khi chúng ta chưa xác định được thông tin có chính xác hay không, thì tốt nhất không nên manh động.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom